Cửa đóng lại.
Ứng Hoan khiếp sợ, hơi thở gấp gáp, giãy dụa đẩy nhẹ Từ Kính Dư,
Từ Kính Dư nhìn cô, thanh nhanh buông tay ra, đưa tay lên miệng muốn cô
giữ im lặng.
Ứng Hoan dựa sát vào cửa, khẩn trương nuốt nước miếng, trong lòng
hơi run sợ hỏi: "Anh...làm gì?"
Ngoài cửa, Thạch Lỗi quay đầu lại nhìn thoáng qua, có chút kỳ quái:
"Ai, bác sĩ nhỏ đâu? Phòng cô ấy ở phía trước cơ mà."
Dương Cảnh Thành nói: "Khả năng là vào phòng Ứng Trì rồi."
Thạch Lỗi vẫn cảm thấy kỳ quái: "Vừa rồi ai đóng cửa lớn tiếng như
vậy?"
Dương Cảnh Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng cảm thấy có
chút quái: "Chắc là Kính Vương, lực tay cậu ấy mạnh."
Trong phòng, Ứng Hoan trừng mắt nhìn Từ Kính Dư, Từ Kính Dư bật
đèn lên, cúi đầu nhìn cô: "Khẩn trương cái gì?"
Anh đi vào phòng, "Lại đây, tặng quà cho em."
Ứng Hoan hít một hơi thật sâu, đi theo phía sau anh, thấy anh lấy một
cái hộp trên bàn, rất to. Cô có chút tờ mò đi qua. "Gì vậy?"
Từ Kính Dư mở hộp ra, Ứng Hoan thấy bên trong là một đôi quyền bộ
màu đỏ, so với cái anh dùng thì nhỏ hơn nhiều, rõ ràng là của nữ.
Tim Ứng Hoan đập nhanh hơn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, dù thế
nào cô cũng không thể tưởng tượng được Từ Kính Dư sẽ tặng quyền bộ cho
cô.