sĩ nhỏ chạy từ hành lang ra bắn tim cho Kính Vương! Đặc biệt đáng yêu!
Sau đó Kính Vương bắt tôi giữ bí mật, nói sợ tiểu tổ tông gây trở ngại cho
cậu ấy."
Triệu Tĩnh Trung a một tiếng, đặc biệt hâm mộ mà nói: "Tôi còn
tưởng rằng bác sĩ nhỏ chỉ cấp bắn tim cho tiểu tổ tông đấy."
Thạch Lỗi cười ha ha, "Các cậu tin được không? Kính Vương cũng có
lúc biết sợ đấy."
"Đánh chết cũng không thể tưởng tượng được!" Dương Cảnh Thành
không hề để ý hình tượng mà cười to, cười được một nửa, liền thấy Ứng Trì
mang khuôn mặt đen sì đứng ở cửa, tức khắc nghẹn họng, mãnh liệt ho khụ
khụ vài tiếng, dùng sức chụp vài cái lên vai Thạch Lỗi, "Tiểu, tổ tông tới
rồi."
Ứng Trì đi đến sô pha trước, nhìn về phía Thạch Lỗi, đặc biệt tức giận
nói: "Anh Lỗi, anh đã biết từ sớm? Anh thế mà không nói cho tôi! Mệt cho
tôi còn có quan hệ tốt với anh như vậy!"
Thạch Lỗi chột dạ: "Cái đó, tôi cũng đánh không lại Kính Vương......"
Ứng Trì phát điên.
Trần Sâm Nhiên nhìn về phía Ứng Trì, bỗng nhiên cười lạnh: "Ngu
dốt."
Ứng Trì quay đầu xem hắn, cả giận nói: "Cậu nói cái gì?"
Trần Sâm Nhiên: "Tôi nói cậu ngu dốt, tất cả mọi người đều đã biết,
bây giờ cậu mới biết được, không phải ngu thì là cái gì?"
Ứng Trì vốn dĩ đã tức giận muốn chết, bị Trần Sâm Nhiên nói như
vậy, trực tiếp bùng nổ, tiến lên muốn đánh lộn. Thạch Lỗi vội lên giữ chặt