Ứng Hoan nào biết anh đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt đặc biệt tĩnh
lặng.
Từ Kính Dư nhìn mắt cô, xem nhẹ niềng răng ở trong miệng, kỳ thật
rất xinh đẹp, làn da trắng nõn non mịn hiếm thấy. Thằng nhóc kia nhìn như
tiểu bạch kiểm, còn mỗi ngày muốn người dỗ dành, đáng giá để cô khom
lưng uốn gối sao?
Anh liếc cô, khóe miệng khẽ nhếch, cười đến vô lại: "Nghe anh trai
một câu, đem cậu ta đá đi."
Ứng Hoan: "..."
Từ Kính Dư thu hồi nụ cười, hướng Ứng Trì đi qua.
Ứng Hoan cổ quái mà nhìn bóng dáng anh, anh sẽ không giống huấn
luyện viên Ngô, hiểu lầm cô cùng Ứng Trì là người yêu đi? Cô cùng Ứng
Trì chỉ hơn kém một tuổi, lớn lên rất không giống nhau, xác thực rất dễ gây
hiểu nhầm.
Cô cũng đi qua, vừa muốn giải thích một câu, liền thấy Ứng Trì trừng
lớn đôi mắt, giống như gặp quỷ mà trừng Từ Kính Dư: "Anh như thế nào
lại ở chỗ này?"
Từ Kính Dư: "Tôi vì sao không thể ở chỗ này?"
Ứng Trì lúc này mới phát hiện anh đang mặc đồng phục của đội, vội
nhìn về phía Ngô Khởi, Ngô Khởi sứt đầu mẻ trán, đều đã quên đi chuyện
này, nhìn về phía Từ Kính Dư, hướng Ứng Trì nói: "Cậu ta cũng học đại
học A, hạng cân 75kg, cậu còn nhớ rõ đi?"
"Đương nhiên nhớ rõ!"
Ấn tượng sâu sắc!