Bên kia, Ứng Trì bị Ngô Khỏi lôi đi nửa vòng, phát hiện không thấy
chị gái đâu, muốn quay lại tìm, Ngô Khởi nói: "Cô ấy có lẽ tùy tiện đi dạo,
câu lạc bộ như vậy, cũng không thể đi lạc?"
Ứng Trì nghĩ nghĩ: "Chúng ta đi phía trước chờ chị ấy."
Ngô Khởi mang người tới khu nghỉ ngơi, để Ứng Trì ngồi xuống, cười
nói: "Được chúng ta ở đây nói chuyện chính trước."
Ứng Trì do dự một chut, nói: "Nếu tôi không thi đậu đại học A, thi đậu
đại học T bên cạnh có thể gia nhập đội không?"
Ngô Khởi: "..."
Không phải là, nói nửa ngày mà gia hỏa này còn không nghĩ kỹ?
Từ Kính Dư người cao, chân dài, Ứng Hoan đi theo sau anh đến chỗ
ngoặt ở hành lang, liền thấy Ngô Khởi nhíu mày: "Không được, cùng
chúng tôi liên kết là đại học A, đại học T không có đội Quyền anh, cậu nếu
muốn vào đội, chỉ có thể vào đại học A..."
Từ Kính Dư và Ứng Hoan đứng tại chỗ nghe được Ngô Khỏi nói,
không nóng không lạnh trào phúng: "Này mẹ nó mời tổ tông vào đi? Đánh
quyền không tốt, bản lĩnh cũng không nhiều, yêu cầu lại rất nhiều, cô mỗi
ngày dỗ cậu ta như vậy có mệt không? Để làm gì?"
Tổ tông.....
Ứng Hoan nghe anh nói mà cảm thấy thẹn, nhịn không được cãi lại:
"Anh không hiểu Ứng Trì, thằng bé thật sự rất nghe lời, hiện tại chỉ là suy
nghĩ không thông suốt thôi."
Từ Kính Dư một lời khó nói hết mà nhìn cô.
Ngốc tử.