Không phải hỗn đản Từ Kính Dư này tự nói, cô còn muốn giấu thêm
một thời gian.
Ứng Hải Sinh nhìn cô nó nửa ngày vẫn chưa nói xong, ông thở dài
trong lòng, nhà mình nuối được một cây cải thìa, chăm sóc thế nào cũng
thấy chưa đủ, thế mà đã bị người ta bắt đi?
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn Ứng Hoan, cô gái nhỏ không chịu nhìn anh,
anh không xác định, cô có phải không vui hay không.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Chung Vi Vi, Ứng Hoan vội
ngẩng đầu nói sang chuyện khác: "Cái kia, mấy người Vi Vi đã tới, chúng
ta chuẩn bị đi ăn cơm thôi."
Thạch Lỗi cười hì hì: "Được đấy, hôm nay đủ náo nhiệt, chúng tôi đi
tắm rửa thay quần áo, cả người đều mùi mồ hôi."
"Rất nhanh, mười phút."
Ứng Trì nhìn về phía Lục Mỹ, "Mẹ, con cũng đi."
Lục Mĩ xua xua tay: "Đi đi, đi đi."
Mọi người tản ra, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đi tới, Chung Vi Vi
cười tủm tỉm kêu: "Chú, dì."
"Ai, Vi Vi, đã lâu không gặp cháu." Lục Mỹ nhìn mái tóc đã dài đến
ngực của Chung Vi Vi, cười tủm tỉm mà nói, "Lần trước gặp tóc cháu vẫn
còn ngắn, hiện tại tóc đã dài như vậy, tóc dài rất tốt, xinh đẹp."
Sau khi vào đại học, Chung Vi Vi rất ít đến nhà Ứng Hoan, mỗi lần
gặp Ứng Hoan đều gặp ở bên ngoài, hơn nữa nghỉ đông và nghỉ hè Ứng Trì
đều không có ở nhà,Ứng Hoan cũng không ở nhà nên cô cũng không có cơ
hội đến chơi.