Từ Kính Dư là cao thủ chơi bài, trừ phi bài quá xấu, bằng không rất ít
thua, chơi mười ván mới thua một ván.
Ứng Hoan theo bản năng đi lấy chén rượu, bị anh đoạt lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải anh nói không muốn uống rượu
sao?"
Thạch Lỗi nói: "Gần một tháng không thi đấu, sợ cái gì."
Từ Kính Dư trực tiếp uống cạn, buông cái ly, không chút để ý mà nhìn
Ứng Hoan: "Chơi thua, không có cách nào cả, dù sao cũng không thể nhìn
em uống." Anh nghiêng đầu, tới gần tai cô, tiếng nói trầm thấp giống như
gãi nhẹ vào tâm cô, "Tối qua anh mơ thấy em, cũng không khác gì uống
mấy chén rượu này."
Ứng Hoan sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh, muốn hỏi anh mơ
thấy cái gì.
Vừa nhấc mắt, liền đối diện với đôi mắt đen sâu như hồ nước của anh,
khóe miệng người nọ hơi nhếch, cười đến phong lưu lại có chút hư hỏng,
cô bỗng nhiên nhớ tới hành vi khiến người thẹn thùng của hai người hôm
qua, mặt đỏ lên.
Thật sự nếu không hiểu anh mộng cái gì, cô thật có lỗi với ngành học
của mình.
"Lưu manh."
Cô cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng mắng anh.
Từ Kính Dư tiếp nhận bài mà Thạch Lỗi chia đến, kỳ thật anh rất ít có
những giấc mộng thế này, cho dù có thì cũng là hư vô mờ mịt. Tối hôm qua
là lần đầu tiên mơ thấy một người rõ ràng như vậy, tất cả đều là Ứng Hoan,