Ứng Hoan đi qua, nhàn nhạt nói: "Cô lớn lên xinh đẹp, điều kiện gia
đình tốt, người theo đuổi cô cũng không ít. Kỳ thật, cô không hiểu Từ Kính
Dư, cô cũng không thích anh ấy được bao nhiêu, cô không cần phải sống
mãi dưới bóng ma ấy."
Khương Manh dừng một chút, cái gì cũng không nói, kéo cửa liền rời
đi.
Buổi tối, Ứng Hoan đến câu lạc bộ chờ Từ Kính Dư huấn luyện, chờ
Từ Kính Dư huấn luyện kết thúc, cô đến phòng nghỉ tìm anh.
Anh đưa lưng về phía cô thay quần áo, cơ bắp ở phần lưng chuyển
động theo động tác của anh, thoạt nhìn phá lệ gợi cảm, Ứng Hoan nhìn
chằm chằm một giây. Từ Kính Dư kéo xuống quần áo, quay đầu nhìn cô,
hơi hơi nhướng mày: "Đẹp không?"
Ứng Hoan đi qua, không tiếc lời khen ngợi: "Đẹp."
Từ Kính Dư cười khẽ, kéo cô đến trước mặt, cúi đầu liếc cô: "Cho em
sờ cơ bụng?"
Ứng Hoan: "......"
Mặt cô có chút hồng, kiên định mà lắc đầu: "Không cần."
Dựa theo tính cách của Từ Kính Dư, cô sờ anh một chút, anh khả năng
muốn được sờ lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, "Việc của Khương Manh, có phải anh
làm không?"
"Phải."
Từ Kính Dư nhàn nhạt nói, anh vốn khinh thường không muốn quản
mấy cái thủ đoạn của nữ sinh, cũng không thèm để ý mấy việc trên mạng.