mặt cậu ta bắt đầu đỏ lên, mọi người nghĩ do cậu ta uống nhiều rượu, chỉ có
cậu ta biết đây là do cậu ta khẩn trương.
Có lẽ......
Còn có Từ Kính Dư hiểu rõ hết thảy.
Từ Kính Dư đặt tay ở sau lưng ghế Ứng Hoan, ngón tay gõ nhẹ, liếc
xéo Trần Sâm Nhiên, ánh mắt lãnh đạm. Ứng Hoan nâng chén rượu đứng
lên, Từ Kính Dư thu hồi tay, đứng dậy theo.
Trần Sâm Nhiên đứng ở trước mặt Ứng Hoan, cúi đầu nhìn cô, miệng
giật giật, vẫn không nói ra tiếng.
Tất cả mọi người đều biết cậu ta có địch ý với cô, lúc này đều nhìn
qua, đột nhiên có chút khẩn trương, sợ cậu ta trực tiếp xem nhẹ cô, khiến cô
mất mặt.
Ứng Hoan do dự một chút, chủ động lấy cái ly chạm ly của cậu ta.
Cô cong cong khóe miệng, chân thành nói: "Đi Bắc Kinh huấn luyện
thật tốt."
Trần Sâm Nhiên nắm chặt cái ly trên tay, yết hầu lăn lộn, cậu ta cúi
đầu, không dám nhìn mắt cô, bỗng nhiên ngửa đầu đem rượu một ngụm
uống cạn.
Ứng Hoan sửng sốt một chút, nâng ly rượu lên muốn uống ——
Bàn tay thon dài to rộng của người bên cạnh giơ đến trước mặt cô, tiếp
nhận cái ly, ngửa đầu uống cạn.
Ứng Hoan quay đầu lại nhìn anh, làm gì?