Ngô Khởi sắp xếp ngôn ngữ, nghĩ nói như thế nào uyển chuyển một ít,
"Hiện tại khó nhất quản chính là Từ Kính Dư."
"......"
Ứng Hoan sửng sốt, Từ Kính Dư khi nào biến thành người khó quản
nhất?
Ngô Khởi thở dài: "Cho nên, tôi muốn nhờ em khuyên nhủ cậu ấy, làm
cậu ấy thu hồi tâm."
Ứng Hoan phục hồi tinh thần lại, mặt chậm rãi đỏ, xấu hổ gật đầu:
"Vâng......"
Ngô Khởi làm bộ làm tịch mà vỗ vỗ đầu, "Ai, tôi phải đi xem Trần
Sâm Nhiên, thằng nhóc kia thật không bớt lo."
Ứng Hoan đầy mặt quẫn bách mà nhìn anh rời đi.
Buổi tối, Từ Kính Dư đi gõ cửa phòng cô thì bị cự tuyệt không cho
vào. Cô chặn cửa, nhỏ giọng nói: "Huấn luyện viên Ngô muốn anh thu hồi
tâm tư, có nói cái gì drr ban ngày chúng ta lại nói."
Từ Kính Dư: "......"
Anh có chút cạn lời, như thế nào cũng không nghĩ tới Ngô Khởi thế
nhưng tìm Ứng Hoan bên này, cúi đầu liếc cô: "Thật không cho anh đi
vào?"
Ứng Hoan do dự một chút, vẫn là gật đầu.
Từ Kính Dư cũng gật gật đầu: "Anh không đi vào, chúng ta ra ngoài
tâm sự."