mở môi ra. Cô cảm thấy mình giống như học hư, thích anh thân mật chạm
vào như vậy.
Từ Kính Dư xoay người, đem người đặt lên cái giường mềm mại phía
sau, hôn đến càng nhiệt tình, tay anh cũng càng làm càn. Lần đầu tiên Ứng
Hoan bị anh đè nặng như vậy, thân hình anh cao lớn, đè lên cô khiến cô có
chút không thở được, mặt và thân thể cô đều bắt đầu phiếm hồng, trong
trắng lộ hồng, ánh mắt ngây thơ, mê người đến cực điểm.
Từ Kính Dư nâng nửa người, cúi đầu nhìn cô, chậm rãi vuốt tóc mái
của cô, thanh âm hơi khàn: "Nghĩ kỹ rồi sao?"
Ứng Hoan cả người mềm nhũn, nhìn vào mắt anh, giãy giụa một hồi,
gắt gao nhắm mắt lại, một bộ anh dũng hy sinh: "Nghĩ kỹ rồi."
Từ Kính Dư híp mắt nhìn cô.
Ứng Hoan cảm thấy mình sắp cởi hết rồi mà anh còn ăn mặc chỉnh
chỉnh tề tề, cô cảm thấy rất thẹn, lại mở mắt ra, không có do dự mà túm góc
áo anh, duỗi tay sờ anh, tay mới vừa đụng tới cơ bụng săn chắc của anh đã
bị đè lại.
"Làm gì?"
Từ Kính Dư có chút ẩn nhẫn mà nhìn cô.
Ứng Hoan mặt đỏ, cảm thấy thẹn, nói: "Sờ cơ bụng."
"......"
Tay cô có chút lạnh, thân thể Từ Kính Dư hơi cứng lại, ánh mắt thâm
trầm nhìn cô, biết có khả năng cô đã hiểu nhầm ý anh, chỉ là...... anh lại cúi
người xuống, ở bên tai cô thở dốc: "Sờ xuống chút nữa?"
Ứng Hoan: "......"