Từ Kính Dư mở cửa, thấy Ngô Khởi đứng ở bên ngoài, trực tiếp đứng
đó lấy điện thoại đưa cho anh ta, dựa vào trên cửa, mặt vô cảm mà nói:
"Huấn luyện viên Ngô, kiểm tra phòng sao? Tùy tiện tra."
Ngô Khởi thật đúng là đi vào đi nhìn thoáng qua, sau đó vừa lòng rời
đi.
Từ Kính Dư cười nhạt, đóng cửa lại.
Anh kéo cửa tủ quần áo, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi cuộn tròn
bên trong, khóe miệng mang theo ý cười.
Ứng Hoan cảm thấy thẹn không thôi, đỏ mặt chui ra, nhỏ giọng nói:
"Như thế nào lại giống như yêu đương vụng trộm......"
Từ Kính Dư kéo cô, đóng lại cửa tủ, nhàn nhạt hỏi: "Kích thích sao?"
Ứng Hoan: "......"
Không kích thích, sợ hãi.
"Nghĩ kỹ rồi sao?" Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, lại một lần hỏi, "Rốt
cuộc anh phải làm thế nào thì em mới chị đi Mỹ cùng anh, em nói cho anh,
anh phải làm gì?"
"Từ Kính Dư......"
Ứng Hoan gian nan mở miệng.
Từ Kính Dư nhắm mắt, hầu kết lăn lộn vài cái, giọng nói khô khốc:
"Cảm thấy anh ép em?"
Ứng Hoan cũng khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút lấy lòng mà
nói: "Sau khi tốt nghiệp em sẽ về tìm anh, không được sao?"