Từ Kính Dư cứ trầm mặc nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm.
Ứng Hoan trước nay chưa thấy qua Từ Kính Dư như vậy, cô có chút
sợ hãi, buột miệng thốt ra: "Hay là... anh không muốn chờ?"
Ánh mắt Từ Kính Dư hoàn toàn lạnh.
"Ứng Hoan, lúc em nói lời này rốt cuộc đã suy nghĩ cái gì?"
"......"
Từ Kính Dư thật sự bị câu nói kia đâm vào tim, anh không muốn cái
nhau với cô, cũng không muốn ép cô quá mức, nhưng hiện tại anh thật sự
không có cách nào bình tĩnh được, anh hít một hơi thật sâu, mở cửa ra:
"Anh đưa em về trước."
Ứng Hoan bị anh mang ra khỏi phòng, đáy lòng cô càng ngày càng sợ
hãi, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh: "Từ Kính Dư......"
Từ Kính Dư trầm mặc không nói, phòng hai người cách nhau khoảng
mười mét, anh đưa cô đến cửa phòng, "Nghỉ ngơi cho tốt."
Lưu lại một câu liền đi rồi.
Ứng Hoan đứng ở cửa, nhìn anh đi vào phòng, hơn nửa ngày mới hồi
phục tinh thần lại, cúi đầu mở cửa.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư......
Năm ngày sau, thái độ của Từ Kính Dư đối với cô vẫn luôn không
nóng không lạnh, ý của anh là muốn cô nghĩ lại, bình tĩnh mà ngẫm lại.
Nhưng Ứng Hoan cảm thấy đây là chiến tranh lạnh, cô có chút chịu không
nổi thái độ của anh như vậy, cả người ở trạng thái cảm xúc bị dày vò vô
cùng, có rất nhiều lần, cô muốn đến trước mặt anh nhận thua.