Từ Kính Dư vuốt ve bụng cô, chôn ở cở cô thấp giọng: "Thích anh
hôn em? Hôn chỗ nào? Nơi này?"
"Không phải......"
Ứng Hoan thở hổn hển, run rẩy nhắm mắt lại, càng nói càng sai......
Lúc này đây, Ứng Hoan vẫn cảm thấy có chút đau, đau lại mang theo
cảm giác không nói nên lời, cảm thấy thỏa mãn, muốn liều chết thân mật
triền miên, đại khái thật sự giống anh nói, yêu đương cần làm những
chuyện này? Từ Kính Dư ôm cô gái nhỏ đã xụi lơ trên bàn xuống, tắm rửa
xong liền ôm về giường.
Ứng Hoan cả người bủn rủn mà chui vào trong ngực anh, đôi mắt đỏ
rực, nhỏ giọng nói: "Từ Kính Dư, nếu em không thỏa mãn được anh, về sau
anh có tìm người khác hay không?"
Từ Kính Dư: "......"
Anh nhìn trần nhà, cười nhẹ.
Ứng Hoan chọc anh, lẩm bẩm: "Đừng cười."
Từ Kính Dư thu lại nụ cười, anh không biết có phải con gái đều sẽ hỏi
vấn đề này không, sau đó con trai sẽ trả lười như thế nào? Nói một câu
"Anh yêu em", hay là đưa ra lời hứa đảm bảo?
Anh rũ mắt nhìn cô, lười nhác mà nói: "Nếu anh tìm người khác thì sẽ
cho phép em băm anh, được không?"
Ứng Hoan: "......"
Người này......
Thật là cái gì cũng dám nói!