KHÔNG THỂ NGỪNG YÊU EM - Trang 966

Nếu cô có thể động thì còn phải cầu anh sao?

Ứng Hoan cảm giác dưới thân bị ngón tay ma sát, thân thể bị khoái

cảm xa lạ xâm nhập, cô lại một chút cũng không động đậy, loại cảm giác
này thật sự rất khó chịu, cô vừa gấp vừa cảm thấy thẹn, rốt cuộc nhịn không
được khóc: "Từ Kính Dư, anh đừng như vậy, em sợ hãi......"

Từ Kính Dư hít một hơi thật sâu, buông lỏng tay, ngẩng đầu nhìn cô,

giọng nói khàn khàn: "Sợ cái gì?"

Ứng Hoan động, lập tức rút được tay ra, lau đôi mắt, lại kéo quần áo

xuống. Từ Kính Dư ngồi dậy rồi kéo người tới ôm vào trong lòng ngực,
nắm cằm cô khiến cô nhìn mình, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ: "Chỉ có
vậy đã sợ? Ứng Tiểu Hoan, tối hôm qua anh chỉ làm một lần, không đến
một phần sức lực. Chờ khi thân thể em đạt đến trình độ có thể chịu được sự
phóng túng của anh thì lúc đó sợ cũng chưa muộn, biết không?"

Ứng Hoan ủy khuất: "Anh ghét bỏ em!"

Từ Kính Dư có chút buồn cười, trước kia Ứng Hoan sẽ không nháo

với anh như vậy, chẳng lẽ là bởi vì hai người đã làm nên quan hệ cao hơn
một tầng, thái độ của cô đối với anh cũng thay đổi? Kỳ thật anh còn rất
hưởng thụ cô như vậy.

Từ Kính Dư xoa xoa gáy cô, kiên nhẫn dỗ: "Anh ghét bỏ em thế nào?"

Ứng Hoan nói thẳng: "Anh nói em không thỏa mãn được anh."

Từ Kính Dư: "......"

Anh nhìn cô, dựa vào trên sô pha, không tiếng động bật cười.

Ứng Hoan bị anh cười như vậy, thực sự có chút lo lắng, đỏ mặt nhỏ

giọng hỏi: "Có phải hay không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.