Từ Kính Dư gật đầu: "Là rất yếu."
Ứng Hoan: "......"
Cô muốn đứng lên đi ra chỗ khác.
Từ Kính Dư trực tiếp từ phía sau chặn ngang bế cô lên đi vào trong
phòng, Ứng Hoan kinh hoàng nắm lấy vai anh, khẩn trương nói: "Làm gì?"
Từ Kính Dư ôm người vào phòng tắm, lại thả trên đài rửa mặt, không
bật đèn, tối tăm ái muội, rung động lòng người.
Ứng Hoan muốn xuống dưới nhưng bị anh ấn ở trên gương, anh cúi
đầu hôn cô, hàm hồ khàn khàn: "Bảo bối nhỏ, chúng ta hợp làm một nhé?"
Ứng Hoan: "......"
Cảm xúc lạnh lẽo trên lưng làm giữ lại vài phần thanh tỉnh, cô giãy
giụa một chút, lại có chút nhận mệnh mà nhắm mắt lại, nhỏ giọng thương
lượng: "Có thể không ở chỗ này được không?"
"Không thể." Từ Kính Dư cởi quần áo của cô sau đó dán người qua.
"...... Vì cái gì?"
"Anh thích."
"......"
"Em không thích?" Từ Kính Dư nâng cằm cô lên, "Trả lời anh."
Thân thể Ứng Hoan có chút căng chặt, người dán vào người anh,
khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải...... ban đầu rất thích,
sau đó bị đau liền khó chịu......"