KHÔNG THỂ THIẾU EM - Trang 137

Viên Cảnh Thụy đứng sau lưng cô nãy giờ, giờ mới lên tiếng: “Cô ấy

còn ho nữa”.

Người đàn ông trung niên nhìn hai người sau đó lấy thuốc ho dạng

nước ra: “Loại thuốc ho nước này tốt lắm”.

Đổng Tri Vy nhìn lọ thuốc toàn chữ Tây mà cô không biết, đang định

lên tiếng thì Viên Cảnh Thụy liền đưa tay chỉ: “Bối mẫu, cao sơn tra là
được rồi, chính là loại đó”.

Người đàn ông trung niên nhìn hai người một lần nữa rồi vào lấy bản

lam căn và bối mẫu, cao sơn tra từ trong góc tủ ra đặt lên bàn rồi ghi hóa
đơn: “Ai trả tiền?”.

“Tôi trả tiền”. Đổng Tri Vy vội mở túi nhưng tờ hóa đơn đã bị Viên

Cảnh Thụy giành lấy, không cho cô một cơ hội nào.

“Tổng giám đốc Viên!”. Cô vội kêu lên.
Anh trả tiền rồi cầm lấy hai túi thuốc: “Đi thôi, tôi đưa cô về”.
Cô đi như đuổi theo anh ra ngoài hiệu thuốc, vừa đi vừa nói: “Không

cần đâu, nhà tôi gần đây tôi tự đi bộ về là được rồi”.

Anh dừng lại đột ngột khiến cô suýt chút nữa đâm vào người anh, anh

nói: “Ho phải ăn nhiều lê, nhà cô có lê không?”. Nói xong không đợi cô trả
lời, anh liền đi về phía mấy sạp hoa quả.

Sạp hoa quả ngay cạnh hiệu thuốc, các loại hoa quả bày đầy trước mặt

người qua đường, táo đỏ, chuối vàng, nho tím, bên cạnh còn có mấy thùng
hoa, những ngọn đèn trần treo lơ lửng trên cao chiếu rọi màu sắc sinh động
bên dưới.

Bà chủ ngồi trong quán nghe thấy tiếng liền đứng dậy: “Mua lê à? Có,

lê Đường Sơn vừa mới bày hôm nay đấy, tươi lắm”.

“Không mua loại này, mua lê tuyết”.
“Lê tuyết cũng có, năm tệ rưỡi mửa cân”.
“Đắt thế à?”. Anh còn mặc cả khiến Đổng Tri Vy há hốc miệng đứng

im tại chỗ.

Cô nằm mơ rồi, Viên Cảnh Thụy đứng trước sạp hoa quả mua lê, còn

đang mặc cả nữa, chắc chắn cô đang nằm mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.