KHÔNG THỂ THIẾU EM - Trang 168

Câu nói này rất nặng lời, giám đốc Kiều nghe xong toát mồ hôi hột,

miệng ậm ừ một hai câu, cũng không rõ là đang nói gì.

Viên Cảnh Thụy ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ông Kiều một lúc, căn

phòng yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Mỗi phòng trong khách sạn đều rất rộng, họ ngồi trong phòng khách,

Đổng Tri Vy chuyên làm việc vặt, Viên Cảnh Thụy không cho phép cô đi
thì cô không thể về phòng như những người khác, không còn nơi nào để rút
lui nữa cô đành đứng bên cạnh quầy pha trà nước, vờ như bản thân mình
không tồn tại.

Một lát sau giám đốc Kiều mới lên tiếng: “Vậy, vậy bây giờ tôi lập tức

điều tra lại ngay”.

“Anh nghĩ xem nên điều tra thế nào đi, có một số chuyện nếu chỉ dựa

vào bảng biểu thì không được đâu”. Viên Cảnh Thụy nói câu cuối cùng.

Sau tiếng đóng cửa căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Đổng Tri Vy lặng lẽ

thở phào, đang định lên tiếng xin về phòng thì giọng nói của Viên Cảnh
Thụy lại vang lên.

“Thư ký Đổng, cô còn ở đó chứ?”.
“Có tôi”.
Căn phòng được thiết kế theo phong cách Trung Quốc, giữa phòng

khách và quầy pha trà nước được ngăn cách bằng một bức tường hoa, cô
quay ra ngoài nhìn, thấy anh vẫn đang ngồi trên ghế sofa giữa phòng khách,
máy tính đã được bỏ sang một bên, một tay anh đặt trên thành ghế, tay kia
đang nới lỏng cổ áo.

Trước khi tham gia tiệc rượu buổi tối Viên Cảnh Thụy đã thay quần áo,

mặc trang trọng để dự tiệc, nhưng trước giờ anh không thích thắt cà vạt, có
thể do không thích bị gò bó. Cho dù ăn mặc chỉnh tề thì bên trong complet
cũng chỉ mặc áo sơ mi sẫm màu, anh tháo cúc cổ thế này mọi vẻ nho nhã
lịch sự vốn có không hiểu bay biến đi đâu hết, sức mạnh thường ngày bị ẩn
giấu dưới bộ Âu phục đều lộ ra ngoài, trông anh vô cùng nguy hiểm.

Bước chân Đổng Tri Vy khựng lại.
Cô lại có cảm giác sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.