KHÔNG THỂ THIẾU EM - Trang 220

hơn, nhưng sự ồn ào ấy lại càng làm nổi bật sự im lặng của hai người trong
phòng.

Đổng Tri Vy cảm thấy mình sắp bị sự im lặng này bức bách tới mức

không chịu nổi, nhưng Viên Cảnh Thụy đã nhanh hơn cô, anh quay lưng lại,
giọng nói trầm buồn.

Anh nói: “Tôi biết rồi, em về đi”.
Cô không biết mình đã đi xuống nhà như thế nào, cô giúp việc nghe

thấy tiếng động liền từ trong bếp đi ra, vừa lau tay vừa nói: “Cô Đổng xong
việc rồi à? Ở lại ăn cơm đã, cá sắp hấp xong rồi”.

Cô vẫn có thể bình tĩnh đáp lại: “Không đâu, cháu về đây ạ”.
Cô không quay lại, cũng không biết anh đã đi từ phòng làm việc ra

hành lang tầng hai, lặng lẽ nhìn theo bóng cô, nhìn cô biến mất sau cánh
cửa, nhìn cánh cửa một lần nữa được khép lại.

Thế giới của anh cũng bị đóng một cánh cửa, tất cả mọi ánh sáng đều

chìm vào bóng tối.

Hôm sau Đổng Tri Vy vẫn đi làm như bình thường, cả đêm không ngủ

khiến đôi mắt cô thâm quầng, cơ thể không giấu nổi vẻ mệt mỏi.

Ngay cả mẹ cô cũng để ý tới sự bất thường của cô, sáng sớm bà lần

vào phòng cô, ngồi bên giường với vẻ mặt lo lắng.

“Tri Vy, xảy ra chuyện gì à? Cả đêm cũng không ngủ”.
Đổng Tri Vy từ nhỏ đã vậy, gặp áp lực lớn là không ngủ được và

không ngừng uống nước. Khi còn nhỏ mỗi lần đến kỳ thi, cả đêm không
biết cô chạy ra chạy vào bếp và nhà vệ sinh bao nhiêu lần, đến bây giờ vẫn
không thay đổi.

Con gái mình bà hiểu nhất, bà Đổng cả đêm đều nghe ngóng động tĩnh

của con gái, cuối cùng không nhịn được liền lên tiếng hỏi.

Đổng Tri Vy nắm chặt tay mẹ, cô muốn nói gì đó nhưng trong lòng

buồn bã không biết phải nói từ đâu.

Cô phải nói thế nào bây giờ? Nói vì cô từ chối vị tổng giám đốc nhân

cách tốt, nhân phẩm tốt mà cô đã từng khoe với mẹ, vì thế một lần nữa mất
việc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.