KHÔNG THỂ THIẾU EM - Trang 289

Chương 11: Con quay màu sắc

Cô giống như một con quay rực rỡ màu sắc đang xoay tròn, không tới

khi dừng lại thì chẳng ai có thể nhìn rõ xem rốt cuộc cô có bao nhiêu màu.

1
Tạp chí bị ném lên trà kỷ màu đen, kèm theo vài tiếng kêu rời rạc,

trong không gian rộng rãi vang lên tiếng cười lạnh tanh của Đới Ngải Linh.

“Vì thế mới nói con người không thể một bước lên trời, Viên Cảnh

Thụy tưởng mình ghê gớm lắm, lại còn dám lôi hạng người như Đổng Tri
Vy lên đây, để cả thế giới cười cho thối mũi”.

Chị vừa nói tay vừa chỉ tấm ảnh trên mặt báo, ngón tay được cắt tỉa

gọn gàng, hoàn hảo sơn màu vàng kim di trên tấm ảnh khiến tấm ảnh càng
mờ mờ không rõ.

Ôn Bạch Lương cũng ngồi ngay bên ghế sofa nhưng không tiếp lời chị

mà chỉ cầm tờ tạp chí trên trà kỷ lên xem kỹ tấm ảnh mà chị chỉ.

Tấm ảnh được đăng trên tờ tạp chí tài chính, kinh tế, đặt bên cạnh tấm

ảnh Viên Cảnh Thụy bước ra khỏi sàn giao dịch Hồng Kông hôm cổ phiếu
Thành Phương lên sàn. Tấm ảnh rất nhỏ, nhưng hiệu quả chụp lại giống
như mấy tin bài giật tít giải trí, trông giống như chụp trộm ở góc phố nào đó
trong đêm. Trong tấm ảnh là Viên Cảnh Thụy và Đổng Tri Vy, hai người
đứng trước quán đồ nướng, anh dắt tay cô, gương mặt lấp lánh nụ cười, cho
dù chỉ chụp nghiêng nhưng vẫn cảm nhận được anh mãn nguyện thế nào,
còn Đổng Tri Vy cúi đầu, do góc chụp nên chỉ nhìn thấy một nửa mặt cô, dù
vậy vẫn không hề mất đi vẻ đẹp tuyệt vời chưa từng có của cô, như thể có
một sức mạnh thần kỳ nào đó thay đổi cô, cả con người đã trở nên hoàn
toàn khác lạ.

Bên cạnh có một bài viết dài, anh muốn tập trung chú ý qua mấy dòng

chữ ấy nhưng mắt đau nhói, như bị tấm ảnh thiêu đốt nhưng lại không được
thể hiện ra ngoài, bởi vì anh biết người phụ nữ bên cạnh anh luôn chú ý tới
biểu cảm của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.