KHÔNG THỊT KHÔNG VUI - Trang 82

cười hoàn mỹ, giống như là dùng cây thước đo qua loại tiêu chuẩn: "Tiểu
thư thật có mắt nhìn, đây là kiểu mới, cô đeo lên đúng vô cùng thích hợp."

Nhưng vừa hỏi giá tiền, năm con số, đủ cho tôi ăn thịt.mười năm

Dì Bích bảo nhân viên bán hàng gói lại cho tôi, nhưng tôi giữ lại, dùng

ánh mắt sắng quắc nhìn cô nhân viên kia, nói từng chữ từng câu: "Bỏ đi hai
con số ở phía sau, tôi sẽ mua."

"Rắc" một tiếng, lớp trang điểm trên mặt nhân viên bán hàng xuất hiện

một vết nứt nhỏ: "Thật xin lỗi tiểu thư, cửa hàng chúng tôi không có trả giá
được."

Tôi thân thiện nói: "Vậy thì đưa thêm tặng phẩm đi."

Tiếp theo chỉ vào bên vào một dãy quần áo đều có giá năm con số: "Lấy

năm bộ ở bên kia, gói hết lại."

"Bịch" một tiếng, lớp trang điểm trên mặt nhân viên bán hàng rớt xuống

một mãng lớn: "Thật xin lỗi tiểu thư, những bộ quần áo kia không phải tặng
phẩm, là hàng mới."

Tôi vừa nghịch đồ vừa cảm thấy mình làm rất tốt: "Không sao, tôi không

ngại."

"Đôm đốp đôm đốp", lớp trang điểm trên mặt nhân viên bán hàng nứt

thành từng mạng nhỏ rớt xuống: "Tiểu thư, có phải cô đang nói đùa
không?"

Tôi cười vỗ vỗ vai cô gái, nói: "Vẫn là bị cô nhìn ra được."

Nhân viên phục vụ nhẹ một hơi, duỗi thẳng lay động chân.

Tay củ tôi vững chắc chỉ tới một dãy các túi xách bằng da, nói tiếp: "Chỉ

có năm bộ tặng phẩm đó làm sao mà đủ, tối thiểu phải thêm năm cái túi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.