KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 115

nhiên tự tại đối diện; còn cô ấy là người chọn dê, để tránh tôi tự mình đa
tình, nên hết sức thận trọng duy trì khoảng cách.

Như bây giờ, cô ấy chỉ dùng một đầu ngón tay miễn cưỡng duy trì sự

tiếp xúc với tôi.

Không nói đến khi chúng tôi còn là người yêu, lúc nào cô ấy cũng ngồi

đằng sau ôm eo tôi, cho dù là lần đầu tiên chở cô ấy, ít nhất tay phải của cô
ấy cũng đặt trên vai phải của tôi.

Tôi thầm thở dài, nói: “Đến rồi.”

“Cảm ơn.” Cô ấy nói.

Sau đó cô ấy giẫm chân trái lên ống bô làm điểm tựa, chân phải nhẹ

nhàng tiếp đất.

Trong đầu hồi tưởng lại lần đầu tiên đến đây cùng cô ấy, cô ấy nhảy

xuống xe, vội vàng chạy về phía biển.

Tuy hồi trước đến đây tổng cộng năm lần, chưa lần nào ngắm được mặt

trời, nhưng cô ấy vẫn cởi giày cởi tất, đi chân trần trên bờ cát, để mặc sóng
biển đánh vào mắt cá chân.

Tôi liếc nhìn chân cô ấy, cô ấy đi một đôi giầy da màu đen không thể

coi là thấp, chân mang tất màu trà nhạt, như thế này có lẽ không thể cởi
giày cởi tất được nữa.

Bờ cát vẫn bị nước biển chia thành hai màu đậm nhạt như cũ, cô ấy

bước đi trên bờ cát nhạt, bước chân rón rén, như sợ không cẩn thận sẽ làm
ướt giày.

“Cuối cùng cũng ngắm được hoàng hôn rồi.” Tôi quay đầu nhìn về phía

Tây, vầng mặt trời trên biển đỏ như lửa.

“Đúng vậy.” Cô ấy cũng quay đầu, “Cuối cùng cũng nhìn thấy hoàng

hôn rồi.”

Phải rồi, ngắm được hoàng hôn rồi, sau đó thì sao? Có cảm thấy lãng

mạn không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.