KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 179

“Phải gọi là cố bạn gái.”

“Không, tôi hy vọng cô ấy vẫn sống.”

“Tâm địa anh không tệ.” Cô ấy cười cười.

Trên đất còn sót lại chút vết đốt, chúng tôi cùng nhìn chăm chú nơi đó,

không nói gì thêm.

“Kể chuyện anh đi.” Qua một lúc lâu, cô ấy nói.

Đến bắt đầu từ đoạn nào, nên nói cái gì tôi đều không do dự, trực tiếp

bắt đầu từ bức thư tình kia.

Nói đến sau khi Vỹ Đình bỏ đi, tôi viết chữ lên bức tường căn phòng

tầng trên để giải toả bi thương.

Trừ bác chủ nhà đã sớm biết trên tường có chữ, vì thế bèn nói với bác

ấy là tôi cũng viết chữ trên tường, tôi chưa từng nói với ai chuyện này, cả
với Vinh An cũng không.

Nay lại đem tâm sự này nói ra miệng, tôi rất hoang mang.

“Anh có thích cái cô Lưu Vỹ Đình chọn hổ kia không?” Cô ấy hỏi.

“Cũng coi là thích.” Tôi nói, “Mức nào thì chưa rõ.”

“Anh nói sau này anh viết thư giải thích, trong thư anh có nhắc đến việc

anh thích cô ấy không?”

“Không.” Tôi lắc đầu, “Tôi chỉ gắng sức giải thích và xin lỗi thôi.”

“Có lẽ cô ấy cũng thích anh, nếu anh nói là anh thích cô ấy, cô ấy sẽ

không bị tổn thương nặng nề như vậy.”

“Hả?“ Tôi kinh ngạc, “Tại sao?”

“Giải thích và xin lỗi bao nhiêu đi chăng nữa tuy có thể nói rõ anh

không hề cố ý lừa gạt, nhưng lại gián tiếp nói với cô ấy, anh ở bên cô ấy chỉ
để gỡ rối cho sai lầm mà anh vô tình gây ra. Cô ấy thật lòng với anh, anh
lại vô tình như vậy, cô ấy liệu có thể không đau lòng sao?”

Tôi kinh ngạc, hoàn toàn không thốt lên lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.