KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 177

Tôi lặng lẽ nhìn ngọn lửa đỏ nuốt trọn tờ giấy, những nơi màu đỏ liếm

qua chỉ còn lại chút tro tàn, thỉnh thoảng bay lên không trung.

Lửa tắt rồi, tôi bắt đầu hối hận về sự xốc nổi kỳ quặc này của bản thân.

“Quên rồi chứ?” Cô ấy đột nhiên hỏi.

“Hả?”

“Những ký ức liên quan đến cái này.” Cô ấy chỉ vào chỗ tàn tro trên mặt

đất.

“Không.” Tôi lắc đầu, “Vẫn nhớ.”

“Vì thế nói đốt chẳng có tác dụng gì. Nếu có tác dụng, thế giới này

chẳng đã là một mảng tro tàn rồi sao.”

“Bỏ đi.” Tôi thở dài, “Dù sao cũng đốt rồi.”

“Khi đó anh mất bao nhiêu tâm huyết viết thư tình, cứ thế mà đốt đi há

chẳng đáng tiếc sao?”

“Sao cô biết đó là thư tình?” Tôi cao giọng.

“Cái này… ờ…” Hình như cô ấy phát hiện ra mình lỡ lời, “Đoán là

biết.”

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, cô ấy đành nói tiếp: “Tôi chỉ xem một chút

thôi.”

“Cô xem đến đâu rồi?”

“Kha Tử Long.”

“Đó là cuối thư rồi.”

“Xin lỗi.” Cô ấy gượng gạo cười, “Văn phong quá lưu loát, vô tình đã

xem hết luôn.”

“Cô…”

“Nghĩ theo hướng tốt thì, nếu một ngày nào đó anh đột nhiên muốn biết

nội dung thư, tôi có thể giúp anh nhớ lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.