Tôi thường nhìn thấy những người muốn thuần phục cô ấy nhưng lại bị
ngã tới mức mặt mũi bầm dập.
Có lần cô ấy cho tôi tấm vé xem ca nhạc, nói là của khách hàng tặng.
Tối hôm biểu diễn, tôi vào hội trường, đang định ngồi vào chỗ, nghe
thấy anh chàng bên cạnh nói: “Anh ngồi nhầm chỗ rồi.”
“Không nhầm mà.” Tôi nhìn vé, lại đưa cho anh ta xem, đặt mông ngồi
xuống.
Dù cho cả buổi biểu diễn vô cùng náo nhiệt, lại còn có một ngôi sao ca
nhạc bị ngã trên sân khấu, nhưng tôi vẫn cứ cảm nhận được ánh mắt lạnh
như băng và sự tức giận cực lớn từ bên cạnh truyền sang.
Lại có lần một người khách bên quầy bar hình như ra sức hẹn hò với
Tiểu Vân, nhưng cô ấy chỉ cười mà lắc đầu.
“Vậy chắc có thể mời em uống cà phê chứ?” Tên đó nói.
“Được thôi.” Cô ấy đáp.
Tên đó vô cùng hoan hỉ, vẻ mặt như thể cuối cùng đã trèo lên được đỉnh
Chô–mô–lung–ma
Chỉ thấy Tiểu Vân đi tới máy pha cà phê, đun hai ly cà phê, một ly cho
mình, một ly cho anh ta.
“Cảm ơn anh đã mời em uống cà phê.” Cô nàng cười nói.
Tên đó há hốc mồm, rơi thẳng từ đỉnh Chô–mô–lung–ma xuống vực sâu
muôn trượng.
Trước khi anh ta ra về, Tiểu Vân còn không quên nhắc anh ta trả thêm
tiền một ly cà phê.
Còn có lần một người khách trước tiên tự rêu rao mình là người rành
phim ảnh, sau đó mời Tiểu Vân đi xem phim.
“Tôi chỉ xem phim kinh dị thôi.” Cô nàng nói.