KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 210

“Lần này tớ hết sức cẩn thận, tuyệt đối không sai đâu.” Rất lâu sau, cậu

ấy nói.

Tôi vẫn trầm ngâm không nói.

“Vốn muốn đi tìm cô ấy trước, nhưng sau nghĩ lại tớ toàn nói sai làm

hỏng chuyện, lần này bất luận thế nào tuyệt đối không thể hại cậu nữa.”
Hình như cậu ấy rất xấu hổ.

Vinh An dùng chữ “tuyệt đối” những hai lần, tôi quen cậu ấy lâu như

vậy, rất hiếm thấy.

Vẻ mặt cậu ấy tỏ ra áy náy và bất an, hơi giống với hung thủ giết người

khi đối diện với gia đình người bị hại.

Tôi biết Vinh An tự trách bản thân về chuyện Lưu Vỹ Đình, nhưng

không ngờ mức độ tự trách lại nặng nề như vậy.

“Sao cậu tra ra được?” Tôi thở dài, hỏi.

“Dùng phần mềm tìm kiếm trên mạng.” Cậu ấy nói.

Tôi bật cười, không ngờ lại đơn giản như thế.

Cậu ấy không phải nhân viên cục tình báo hay sở điều tra, vốn sẽ chẳng

có phương pháp thần thông quảng đại nào khác.

Vinh An đi rồi, tôi do dự không biết có nên đi tìm Lưu Vỹ Đình không?

Nếu tìm thấy cô ấy, nên nói gì? Làm gì?

Liệu có chữa lợn lành thành lợn què hay không?

Do dự suốt ba ngày, vẫn là chần chừ do dự.

Ngày thứ tư bỗng nghĩ ra có lẽ có thể hỏi thử ý kiến của Lý San Lam.

“Ra ngoài à?” Tôi cố ý đứng trong sân đợi cô ấy mấy phút trước khi cô

ấy tới siêu thị làm.

“Ừ.” Cô ấy gật đầu rồi đi ra.

“Về rồi à.” Tôi tính đúng tầm cô ấy đi làm về, đứng sẵn trong sân đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.