KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 212

Khi tôi nói tên Lưu Vỹ Đình, vẻ mặt cậu ta rất kỳ quái, sau đó nói đùa:

“Anh lên tầng ba, thấy phòng nghiên cứu nào âm u lạnh lẽo nhất, thì chính
là nó.”

Tôi trèo lên tầng ba, nhìn thấy một hành lang dài hun hút, hai bên đều là

phòng học.

Mặc dù là buổi chiều, nhưng hành lang không bật đèn, ánh sáng mờ mịt

như không thấy đầu ra.

Trên cửa treo biển tên, tôi không cần phải dùng tâm cảm nhận nhiệt độ

của mỗi căn phòng, dùng mắt tìm là thấy.

Gian thứ tám bên trái, biển tên trên cửa ghi: Lưu Vỹ Đình.

Cậu sinh viên kia nói không sai, phòng nghiên cứu của cô ấy có một

cảm giác lạnh lẽo khó tả.

Giống như là chưa từng có người đặt chân tới, trong phòng chưa từng

có độ ấm, tôi nghĩ tới căn nhà gỗ trong rừng sâu nguyên thuỷ.

Nếu như tôi là Sherlock Holmes, tôi sẽ dựa theo phương pháp khoa học

để đo vết lõm trên cửa, dấu chân ở cửa, sau đó kết luận là dường như chưa
từng có người gõ cửa và ở cửa chỉ có dấu chân của cô ấy mà thôi.

Tôi thậm chí hoài nghi khi mọi người đi ngang qua phòng cô ấy, đều sẽ

chọn đi đường vòng.

Hít sâu một hơi, gõ cửa hai cái.

Qua ba giây dài như một phút, bên trong có tiếng nói: “Mời vào.”

Tôi vặn tay nắm để mở cửa bước vào. Đến tay nắm cửa cũng lạnh một

cách kỳ lạ.

Sau đó tim tôi đập nhanh hơn, vì tôi nhìn thấy Lưu Vỹ Đình.

Mắt cô ấy dán vào màn hình máy tính, hai tay gõ bàn phím, phát ra

những âm thanh khô khốc. Hai giây sau, cô ấy ngoảnh lại, sau khi nhìn thấy
tôi, liền ngừng gõ bàn phím.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.