KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 226

“Chúc mừng sinh nhật có rất nhiều cách, không nhất định phải uống

rượu.”

“Sinh nhật tôi lại chỉ còn chính mình chúc mừng, lẽ nào không đáng để

uống rượu?”

Nói xong, cô ấy nâng ly lên uống một hơi. Tôi nghĩ một lát, nói:

“Cô uống từ từ, tôi tặng cô thứ này.”

Tôi chạy lên trên phòng, lật bàn lật tủ tìm lọ nước hoa kia, tôi biết đây

là nhãn hiệu cô ấy yêu thích nhất. Xuống nhà đưa lọ nước hoa cho cô ấy, cô
ấy tỏ vẻ rất kinh ngạc và mừng rỡ.

“Đây là anh đặc biệt mua về sao?” Cô ấy nói.

Tôi xấu hổ cười cười, rồi kể cho cô ấy nghe vì Thi Tường Ích nợ tôi hai

nghìn tệ mãi không trả, vì thế mấy người chúng tôi chỉnh cậu ta, bắt cậu ta
quẹt thẻ ở trung tâm thương mại, không ngờ lại mua đúng loại nước hoa mà
cô ấy thích nhất.

Đốm sáng trong mắt cô ấy vụt tắt:

“Đến gạt con gái anh cũng không biết, thảo nào bạn gái cũ của anh

không thèm anh.”

“Ê.” Tôi nói, “Đừng tưởng là uống say rồi thì có thể nói lung tung.”

“Tôi không có say, hơn nữa tôi cũng không nói lung tung.” Cô ấy bỗng

nhiên kích động, “Đến nói đây là anh cố tình mua tặng tôi để làm cho tôi
vui anh cũng không làm được, làm gì có cô gái nào thích anh!”

“Đủ rồi đấy.” Tôi hơi tức giận.

“Không đủ không đủ, tôi phải nói.” Cô ấy đứng thẳng người lên nói to:

“Năm nay tôi đã ba mươi tuổi rồi, tôi không biết tương lai có mặt mũi như
thế nào? Không biết hiện tại đang ở đâu? Không biết quá khứ đang làm gì?
Nhìn thấy lá thu rơi không còn thấy thi vị nữa, chỉ thấy thương cảm, chứng
tỏ tôi già rồi. Nhưng tôi vẫn thui thủi một mình, không ai yêu tôi, không
biết yêu ai. Tôi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.