KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 276

Có lẽ lần này cảnh sát quả thực rối trí, và tướng Tônmatsep không

dám liều lĩnh gọi lính. Suốt một ngày đêm, trong thời gian đình công, ở
xóm Cối Xay Gần không ai nhìn thấy một tên lính và một tên cảnh sát nào,
ngoài lão cảnh sát già suốt ngày đi đến mọi nhà và khóc lóc xin lại thanh
kiếm và súng lục. Lão đến cả gia đình Tsornôivanenkô, anh Têrenti ra gặp
lão, lão nói với anh:

- Têrêsa, tôi biết anh từ hồi anh còn bú mẹ. Hãy nhân đức một tí! Anh

hãy bảo người của anh trả cho tôi vũ khí đi, không thì tôi sẽ bị đuổi khỏi
cảnh sát. Vũ khí là của Nhà nước.

Têrenti cau mày:

- Người của tôi là ai? Ông phải hiểu ông ba hoa gì vậy?

- Làm như anh không biết ấy? - lão già cảnh sát nói, nháy mắt, và hồn

nhiên nói thêm. - Các đồng chí cách mạng của anh chứ còn ai. Anh là
người đứng đầu bọn họ đấy thôi.

Anh Têrenti nắm vai lão cảnh sát và dẫn ra khỏi cửa rào:

- Đi đi, lão khọm! Cái gì không hiểu thì đừng có ba hoa! Nếu lão còn

ba hoa thì tốt hơn hết là buổi tối chớ có ra đường phố. Hiểu chưa?

- Chà, Têrêsa, Têrêsa! - lão cảnh sát thở dài và lại thất thểu đi sang

nhà bên.

Sang ngày hôm sau, cuộc đình công chấm dứt, và tình hình trở lại như

cũ. Sáng sáng, bầu không khí trên xóm Cối Xay Gần lại rung lên vì những
hồi còi, nhưng không khí không còn giá lạnh, mờ hơi sương, mà trong
ngần, tỏa sáng, tràn đầy hơi ấm của các vườn cây nở hoa và tiếng chim ríu
rít. Từng tốp người đổ ra đường phố đi làm, Pêchya cảm thấy họ bây giờ
cũng hoàn toàn khác trước; bước đi của họ đầy vẻ tự tin, mặt nhìn biểu lộ
niềm phấn chấn, họ chuyện trò sôi nổi và nói chung, nom họ có phần sáng
sủa hơn và sạch sẽ hơn - có lẽ đây là vì họ đã trút bò quần áo mùa đông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.