KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 307

Tất nhiên, Pêchya rất muốn xem mặt bà goá với đứa con, và nó vội vã

ra sân liền. Nhưng cảnh tượng nó nhìn thấy làm nó sửng sốt.

Bên bàn, ngồi đối diện với bác, giữa bố nó và Pavlik chính là người

đàn bà và cô bé mà Pêchya đã nhìn thấy năm ngoái ở ga xe lửa Náplơ, hai
con người suốt đời nó không quên được. Họ đang uống trà. Pêchya lắc đầu
một cái như thể nó lại bị mảnh than bắn vào mắt.

- Đây là cháu Pêchya của chúng tôi, - bác mĩm cười lịch thiệp, giới

thiệu. “Cháu đã biết bác ấy và cô bé này rồi!” - suýt nữa Pêchya kêu lên,
nhưng một sức mạnh nội tâm nào không rõ bắt nó tự ghìm lại.

Pêchya, đỏ mặt lên, đi vòng quanh bàn và để tỏ ra mình là con nhà gia

giáo, nó đứng chụm gót chân lại, chờ bà quả phụ đưa tay cho nó trước. Khi
nắm những ngón tay gầy lạnh giá của bà mẹ, Pêchya nhìn cô bé, lòng tràn
ngập niềm hy vọng thầm kín, cặp mắt nó muốn hỏi cô bé còn nhớ nó
không.

Cô bé ngạc nhiên nhìn vẻ mặt làm điệu của Pêchya và hờ hững đưa

bàn tay xinh xẻo ra, buông một lời:

- Marina.

Thật là hết sức bất ngờ, bởi vì dựa theo các tiểu thuyết nồi tiếng của

Puskin và Gôntsarôp, Pêchya đã quen coi cô bé là Tanhya hay Vêra. Nhưng
cô ta lại là Marina, thế là Pêchya nhìn cô bé với vẻ thất vọng ra mặt, như
thể cô bé đã đánh lừa nó. Tuy vậy, đây chính là cô bé ấy, vẫn cái nơ đen ấy
buộc bím tóc, vẫn cái cằm nhỏ hếch lên ấy, cái cằm làm cho khuôn mặt
xinh đẹp, dễ thương, gò má hơi cao có vẻ kiêu kỳ lạ thường.

Cô bé vẫn mặc chiếc măng tô mùa hè ngắn ngủn ấy, và cặp mắt xanh

của cô nhìn với vẻ lạnh lùng, có ý chê trách, như muôn hỏi: “Tôi không
hiểu anh cần gì ở tôi?”.

“Sao! Chóng quên thế ư?” - Pêchya đau xót nghĩ thầm và liền đó, nó

càng đau lòng hơn khi hiểu rằng cô bé không quên nó, chẳng qua là ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.