già đình ông bà, chúng tôi có bếp dầu... Bà nhận tiền cho. Ở đây có đúng ba
mươi rúp.
- Chết nỗi, cần gì phải thế! - bác ngượng ngập nói lí nhí, mặt đỏ bừng,
như mỗi khi phải động đến chuyện tiền nong, - Cứ gì phải ngay bây giờ...
Để sau cũng được... Nhưng thôi được, méc-xi. - Và bằng cử chỉ thờ ơ, bà
nhét mấy tờ giấy bạc phảng phất mùi bệnh viện xuống dưới lọ đường.
Bà mẹ Marina lại lục tìm trong túi du lịch, hình như muốn lấy ra thứ gì
nữa (“A phải, giấy thông hành!” - Pêchya đoán), nhưng có lẽ bà ta nghĩ lại
và sập khóa túi lại, đứng lên:
- Còn bây giờ xin phép cho chúng tôi về chỗ ở của chúng tôi.
Từ chối mọi sự giúp đỡ, bà mẹ và cô con gái tự mang lấy đồ đạc - cái
túi đựng sách bằng vải sơn, cái bếp dầu hỏa bọc trong giấy báo, cái túi bằng
vải bố đựng chăn nệm và cái ô con. Họ đi qua vườn cây, về căn nhà xép, để
lại trên những lối đi ướt át những dấu giầy cao su mới, lún sâu, những dấu
lớn và dấu nhỏ.
- Một người đàn bà khá lạ lùng, - Vaxili Pêtrôvits lên tiếng. - Nhưng
bận gì đến ta nhỉ?
- Dù sao, cứ xét qua cũng biết bà ta là người rất có học thức, - bác
nhận xét kèm theo tiếng thở dài và cầm lấy số tiền dưới lọ đường, cất vào
túi chiếc áo tạp dề khá bảnh bao của mình.
Bầu trời trở nên sáng sủa được một lúc, và vườn cây rực rỡ ánh nắng,
ngời lên như ánh kim cương. Nhưng cả gia đình Batxây vừa mang xẻng ra
làm vườn thì mây đen lại kẻo đến và mưa tại trút xuống. – lần này là trận
mưa thuận hòa, ấm áp, đúng là trận mưa cần thiết cho một mùa trĩu quả.
Mưa thỉnh thoảng lại ngừng chốc lát, cứ thế kéo dài suốt một tuần lễ, và
trong thời gian đó vườn cây thực sự thay hình đổi dạng hẳn.
Quả non to ra và mộng lên không phải từng ngày, mà từng giờ, hứa
hẹn một vụ thu hoạch chưa từng có. Cây chi chít những chùm anh đào, thực