KHU VƯỜN GIỮA HAI KHUNG CỬA SỔ - Trang 187

Tú có thể nghe giọng mẹ Nhi la từ đầu bên kia.

Đi đâu mà bố mẹ gọi cả chục cuộc không bắt máy, hả?

Nhưng Nhi không trả lời câu hỏi đó. Nhi chỉ nói gọn, "Hôm nay con

không về!" và tắt luôn nguồn máy.

"Ồ, ở lại à? Bạn Nhi không có lòng tin với Tú đến vậy sao?" Hằng hỏi.

"Không phải là không có lòng tin với Tú, mà là không có lòng tin với

bạn." Nhi trả lời.

Thấy Nhi như vậy, Hằng chau mày. "Thế tính ngủ ở đâu?"

Nhi nhìn qua Tú tìm câu trả lời. Suy nghĩ một hồi Tú nói. "Em ngủ trên

giường với Hằng đi, Tú ngủ dưới đất được rồi."

Nhi tính nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói. Còn phần Hằng,

Hằng cằn nhằn vài câu rồi lên giường trùm kín mền qua đầu, không ai nghe
rõ Hằng nói gì. Nhi nằm sát vào một góc giường, bật cái đèn ngủ mặt trời
lên. Tú nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ. Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi. Tú
lại tắt đèn phòng, lấy mền gối mẹ để sẵn trên bàn xuống dưới đất, trải ra
trước cửa ban công, sát bên phía giường của Nhi. Lúc này Nhi vẫn còn
ngắm ánh đèn vàng nhẹ từ cây đèn mặt trời. Chỗ từ giường đến cửa ban
công rất nhỏ, đủ khoảng cho một người nằm thoải mái. Tú nằm xuống, thở
một hơi dài, trách thầm ông trời vì sao hôm nay lại đưa đẩy mình vô hoàn
cảnh như vậy. Mục đích của Hằng về đây là gì? Có phải Hằng muốn nối lại
mối quan hệ xưa? Nhưng lúc ấy thứ tình cảm Tú dành cho Hằng không phải
là tình yêu. Thứ tình cảm đó không giống như thứ tình cảm Tú dành cho
Nhi bây giờ. Cảm thấy nhức đầu, Tú lấy tay xoa tròn hai bên thái dương.
Xoay người về phía Nhi thì thấy Nhi đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào. Tay Nhi
để ra phía mép giường. Tú với lên và nắm lấy bàn tay ấy, đan 5 ngón tay
của mình vào tay Nhi. Chỉ có thế mà nó lập tức cho Tú cái cảm giác ấm áp
và bình yên. Lúc đó Tú biết chỉ cần có Nhi bên cạnh là đủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.