KHU VƯỜN GIỮA HAI KHUNG CỬA SỔ - Trang 191

Tú quay lại chỗ ngủ xem tình hình của Nhi. Nhi vẫn còn đang ngủ say

sưa. Hai tay ôm lấy cái mền như thay thế cho Tú, trông rất đáng yêu. Tú mở
rèm cửa ban công cho sáng hơn, quay lại thì thấy nét mặt Nhi có chút thay
đổi. Hai mày đang chau lại, còn mí mắt thì liên tục chớp nháy. Lo lắng, Tú
vuốt nhẹ má Nhi, nhưng khi thấy tình hình không khá hơn Tú liền giục Nhi
dậy. Vài giây sau Nhi giật mình mở to mắt, thở hổn hển.

"Lại mơ nữa hả?" Tú hỏi.

Nhi gật đầu. "Lại thấy đứa nhỏ đó, khung cảnh đó. Thấy cả bố mẹ."

"Chết rồi." Nhắc đến bố mẹ mới nhớ. Nhi với lấy cái điện thoại để trên

tủ đầu giường để bật nguồn lên, quên mất rằng hôm qua đã tắt nguồn. Bố
mẹ chắc chắn sẽ giận lắm. Nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ rưỡi, Nhi vội đứng
dậy xếp gọn lại mền gối với sự giúp đỡ của Tú và chạy về nhà.

Cô Hiền có vẻ đang ngóng Nhi vì vừa thấy Nhi trước nhà cô đã mở cửa

chạy ra.

"Trời ơi, con đi đâu mà gọi hoài không được." Cô Hiền trách.

"Bố mẹ con sao rồi ạ?" Nhi hỏi thăm tình hình. Cô Hiền chỉ biết lắc đầu.

Lúc đó, Nhi biết mình đã gặp rắc rối to.

Đi vào nhà mà tim đập thình thịch. Vừa vào đến phòng khách đã thấy

Vỹ ngồi sẵn ở đó thì xác định sẽ không yên với bố mẹ. Không biết từ nãy
giờ Vỹ đã nói những gì. Nhi tiến lại gần, đứng sau lưng bộ ghế bố mẹ đang
ngồi. Vỹ đã nhìn thấy Nhi, nhưng bố mẹ thì chưa.

"Lần sau cháu vào Sài Gòn nữa thì cứ báo với hai bác. Hai bác sẽ lo tiền

vé và chi phí ăn ở cũng như đi lại cho cháu." Nhi nghe mẹ nói.

"Cảm ơn tấm lòng của hai bác, nhưng chắc cháu sẽ không vào nữa." Vỹ

nói, cố tình đưa mắt nhìn Nhi. "Hướng dẫn viên của cháu đợt này tệ quá, bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.