Công viên có khá đông trẻ em. Hầu hết đứa trẻ nào cũng thích thú với
những trò chơi mới có của khu trẻ em. Nhi được mẹ cho đi chơi, còn em
Quân thì ngồi với mẹ vì em còn nhỏ quá.
Ở đây, Nhi thích nhất là cái xích đu, lên đó ngồi có thể đung đưa giữa
trời, nó đem lại cảm giác thư thản và rất thú vị. Nhi kiên nhẫn chờ các anh
chị chơi xong rồi đến lượt mình. Khi một chị không chơi nữa và bỏ đi, Nhi
lập tức ngồi lên và lấy chân đẩy cho nó đung đưa. Trời nóng như thế này
mà ngồi trên xích đu thật mát. Hai tay Nhi cẩn thận nắm chặt hai sợi dây để
không ngã, vì đằng sau không có chỗ dựa.
Đang chơi vui vẻ đột nhiên có ai đó nắm dây lại rồi đẩy Nhi té xuống
đất. Nhìn lên thì thấy có ba bạn trai đang đứng đó.
"Mày chơi đã rồi, tới tụi tao." Một bạn nói.
Uất ức, Nhi phủi tay, bỗng thấy hơi rát, nhìn xuống thì thấy mình đã bị
trầy.
"Mấy anh làm em bị trầy nè." Nhi nói.
"Kệ mày chứ. Đứng dậy đi, để tụi tao chơi." Một bạn mập nói.
Nhi cúi xuống xem coi chân mình có bị trầy không, cũng may là không
có vì lúc nãy đã dùng tay chống được. Xém tí khóc vì bị ăn hiếp, nhưng lúc
đó có một bàn tay nhỏ xíu đưa đến trước mặt Nhi.
Nhi nhìn lên, ánh nắng chói chang xen qua từng khẽ lá, nheo mắt một
hồi thì Nhi cũng thấy được khuôn mặt người đó. Một bạn gái tóc cột hai
bên, mặc quần yếm đang đưa tay cho Nhi nắm. Biết được ý, Nhi nắm lấy
bàn tay đó và bạn ấy kéo Nhi lên.
"Cậu có sao không?" Người bạn đó hỏi.