KHU VƯỜN NGÔN TỪ - Trang 153

Đến cả câu đó mà tôi cũng khiến Yukari phải nói ra. Lặng lẽ nhìn theo

bóng cô leo lên chuyến xe buýt vắng người, tôi thầm nghĩ, mình đã gặp
được một điều kỳ diệu trong cuộc sống, ấy vậy mà mình chẳng dám cử động
đến một ngón tay để giữ lấy nó, và cuối cùng nó bị chôn vùi vĩnh viễn.

Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên trong sân trường im ắng.

Hoàng hôn rực lửa buông xuống sau một cơn bão vừa tan. Tôi đứng ở

cửa sổ văn phòng dõi theo hình ảnh Yukari sắp xếp đồ đạc và lủi thủi đi ra
cổng trường. Một vài học sinh chạy về phía cô, khóc lóc níu kéo. Yukari thủ
thỉ dỗ dành và nhìn chúng bằng ánh mắt dịu dàng. Nhìn đăm đăm vào gương
mặt xinh đẹp mỉm cười trong ánh chiều đỏ rực ấy, tôi chợt nhận ra, cả mình
và Yukari đã không thể nào khóc được.

Thu năm nay nhiều bão.

Mỗi lần tiến vào vùng Kanto, gió lốc và mưa rào lại khuấy động cả bầu

khí quyển nơi đây, mang theo hơi nóng ngột ngạt của mùa hạ lẫn giá buốt tái
tê của đêm đông, cứ như muốn đùa giỡn con người. Dù thế mùa thu vẫn là
mùa thu, thu đến khiến hàng cây rẻ quạt chuyển vàng, lá úa rơi rụng, khiến
áo của con người dày thêm, và chẳng mấy chốc sẽ nhường lại tất cả cho mùa
đông.

Chắc là không bao giờ còn gặp Yukari được nữa. Người mà tôi thật

lòng mong muốn ở bên mãi mãi cuối cùng lại vụt khỏi đời tôi như thế. Có lẽ
tôi sẽ phải hối tiếc cho tới cuối đời. Và cũng giống những cơn mưa, dù đã
tạnh thì mặt đất vẫn vương lại hơi ấm, Yukari còn để lại nơi này nhiều câu
chuyện dở dang.

Vào đầu kỳ hai, cùng ngày Yukari rời khỏi trường, có một việc xảy ra.

Akizuki Takao đã đánh nhau với một vài học sinh lớp Mười hai. Gọi là đánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.