KHU VƯỜN NGÔN TỪ - Trang 177

Tối hôm đó tôi về nhuộm lại thành màu đen. Chuyện này lặp lại với tần

suất cao trong một thời gian ngắn, khiến cho tóc tôi mất đi độ bóng, trở nên
khô quắt khô queo. Thế nhưng bấy giờ tôi sung sướng tràn trề vì riêng có
mình thấy được những khía cạnh khác của con người Makino, suốt ngày chỉ
suy tính cách làm anh vui.

“Shoko còn nguyên vẹn chứ?”

Đó là lúc hai chúng tôi đang ở riêng với nhau trong phòng học của khối

Mười hai. Makino đột nhiên hỏi tôi bằng cái giọng tỉnh rụi y như ban nãy
khi tán gẫu với mọi người về mấy trò game trên điện thoại di động.

“Sao ạ? À, thì…”

Tôi lưỡng lữ không biết anh hỏi đùa hay hỏi thật. Makino đang mong

muốn điều gì, tôi không được phép đoán sai. Sân tập bên ngoài cửa sổ lúc
này trông như một mặt phẳng phản xạ khổng lồ, phòng không bật đèn nhưng
vẫn ngập tràn ánh sáng màu cam. Tiếng ồn ào tan học phía sau cánh cửa kia
giờ chỉ như những âm thanh lạo xạo thoát ra khỏi tai nghe của ai đó. Tôi
thầm nghĩ tới thời điểm này đúng là lúc trường học giống với một trường
học thực thụ.

“Này, anh đang hỏi em đấy.”

Gương mặt anh ánh lên trong ánh sáng phản chiếu đẹp tựa như một bức

tranh khắc kẽm. Những lọn tóc sau gáy anh sáng lên. Tôi phải trả lời.

“À, vâng… Nói thẳng ra là em vẫn còn con gái ạ.”

Tôi ngượng quá, trả lời mà chóng cả mặt.

“Ha ha! Vẫn còn con gái! Vậy cứ giữ gìn cho đến sinh nhật anh nhé.

Anh không muốn chạm vào đứa con gái đã nếm mùi thằng khác đâu.”

Nói đoạn, anh đưa tay sờ đôi má đang nóng bừng lên của tôi. Môi anh

ghé lại. Là hôn! Tôi nhắm tịt mắt, đợi chờ đôi môi anh chạm vào mình.
Nhưng không có gì cả. Thay vào đó là tiếng cười khô khốc.

“Shoko, nhắm mắt chặt quá. Trông em xấu kinh khủng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.