KHU VƯỜN NGÔN TỪ - Trang 224

Tôi nói, và nhìn Takao. Ánh mắt thằng bé tha thiết tới mức tôi tưởng nó

sắp bùng lên cơn giận đến nơi, nó khiến tôi phải tiếp tục nói cho đến hết.
Con trai tôi thật sự rất khá!

“So với một đôi giày thủ công do học sinh cấp ba làm, thế này là được.

Không phải lời khen của bậc làm cha làm mẹ đâu.”

“Nếu không phải là hàng thủ công của học sinh cấp ba thì sao?”

Thằng bé lại hỏi như vừa quyết tâm điều gì to lớn lắm. À phải, mục

đích của con là những lời nói thật đúng không? Tôi thấy mình nên bỏ cuộc.
Vả chăng đây cũng là trách nhiệm của cha mẹ.

“Để xem nào. Mẹ nghĩ giày này không thể bán được, thực tế cũng khó

xỏ vào chân mà đi nữa kìa. Chẳng biết là nó chịu đựng được đến bao giờ, và
bao giờ sẽ hỏng! Đại loại thế!”

Môi thằng bé khẽ mở ra như thể định nói, nhưng khép ngay lại. Đôi

mắt long lanh đợi chờ tôi nói tiếp. Thôi nào, thôi nào. Cứ sống thoải mái có
phải tốt hơn bao nhiêu không! Tôi nghĩ vậy và tiếp tục, “Da giày nhiều nếp
nhăn, có cả một vài vết xước nhỏ. Là hàng làm thủ công nên cũng khó tránh
va chạm, nhất là không phải để đem bán. Nhưng con xem nhé, nếu nhìn từ
đằng sau con sẽ thấy gót hai chiếc không cân.”

Tôi xoay đôi giày ra phía thằng bé.

“Khi xỏ vào, trọng lượng cơ thể sẽ không được phân bố đều giữa hai

bên, càng đi thì gót giày càng lệch. Thêm nữa, mẹ thấy lõi của đế bên trong
cũng hơi mềm.”

“Chỗ shank?”

“Ừ, hình như họ gọi nó là shank.”

Tôi lùa ngón tay vào phía trong giày, thử ấn mạnh tay vào phần đế

không chạm đất. Toàn bộ lớp da lùng bùng mềm nhũn.

“Nhìn xem! Thế này thì mỗi lần bước đi giày sẽ bị méo. Cho nên…”

“Cho nên, nó hoàn toàn vô dụng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.