KHU VƯỜN NGÔN TỪ - Trang 254

dung của nỗi cô đơn. Khi mặt trời lặn, nó mới hiện lên rõ ràng đến vậy.
Yukino bỗng thấy buồn bã. Vì thế mà ở đây người ta cần tiếp xúc như cần
hơi thở. Yukino thấy như mình vừa mới nhận ra một điều gì đó rất quan
trọng.

Trở về quê hương khoảng một tháng, Yukino có được vị trí làm giáo

viên hợp đồng với một trường cấp ba tư thục. Cô làm việc ở đó hai năm
rưỡi. Vừa làm việc cô vừa tham dự kỳ thi tuyển dụng giáo viên của tỉnh. Giờ
đây cô đang là giáo viên dạy cố vấn trong một trường cấp ba công lập trên
một hòn đảo nhỏ. Cô sống cùng với cha mẹ giờ cũng đã lớn tuổi, mỗi sáng,
trên chiếc xe hơi nhỏ nhắn cô tự mình băng qua cây cầu treo khổng lồ để
đến trường. Ban đầu, trên đường đi làm cô thấy lạ lẫm trước đàn diều hâu
bay lượn trên bầu trời miền biển, nhưng giờ này, những ngày tháng làm việc
tại Tokyo mới là một quá khứ đã xa xôi với cô.

Những tiếng xập xình vang vọng của kim loại va vào nhau bao quanh

toàn bộ thân tàu, Yukino ngẩng mặt lên. Đoàn tàu cao tốc đang chạy qua cầu
Tose. Phía xa, bên kia cột thép lớn, những đám mây đang che lấp mặt trời
buổi sớm và phát sáng rực rỡ. Vùng biển phía dưới vầng mây đó cũng trở
thành một dải ánh sáng bừng lên lấp lánh.

Mình thấy hồi hộp quá!

Yukino nghĩ ngợi. Mình hồi hộp quá. Mình đã chọn đi bằng tàu điện vì

thấy sợ hãi nếu như tới đó quá nhanh. Nhưng có lẽ nào mình đã chọn nhầm,
cảm giác hồi hộp này vẫn sẽ còn kéo dài trong vòng bốn tiếng nữa. Liệu tới
lúc đến nơi, mình có còn đứng vững được nữa không.

Liệu cho tới khi đến được khu vườn ánh sáng đó…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.