KHU VƯỜN NGÔN TỪ - Trang 32

“Có trải qua ngàn năm, tâm hồn con người ta vẫn không bao giờ thay

đổi. Cổ văn thật tuyệt, nhỉ?”

“Cũng có thể.”

“Nhưng mà nó khó quá cô ạ.”

Một vài học sinh đáp lại, cô Hinako chỉ khúc khích cười. Không khí

yên bình trở về với căn phòng. Nắng chiều từ cửa sổ rọi vào in nổi bóng cô
Hinako cùng các học sinh, trông như đường nét trong một bức hoạ. Yukino
thở phào nhẹ nhõm, quả đúng như cô vẫn nghĩ. Cô Hinako lại giúp mình
một lần nữa, người như cô quá đỗi tuyệt vời. Yukino có cảm giác một bánh
răng vừa được lắp khít vào khoảng trống giữa cô với thế giới này. Nhờ có cô
Hinako mà cô đã được cứu thoát.
Yukino trải qua tuổi thơ ở tỉnh Ehime, bấy giờ cô là một thiếu nữ xinh đẹp,
xinh đẹp hơn tất thảy mọi người xung quanh, và vẻ đẹp đó khiến cô bất
hạnh.

Yukino đẹp đến phi thực, đẹp đến lạ thường. Ở thị trấn được bao bọc

bởi núi, biển, đồng ruộng, mương nước và những vườn cam quýt ấy, đi đến
đâu cũng gặp những ánh nhìn ghen ghét với cô. Mỗi khi lướt qua ai đó, trăm
lần như một, cô lại thấy họ trưng ra vẻ mặt sững sờ khiến tim cô thắt lại.

“Chẳng lẽ mình lại mang một gương mặt quái lạ đến vậy sao?” Đây là

điều khiến Yukino trăn trở suốt thời thơ ấu.

Ở ngôi trường tiểu học mỗi ngày một ít học sinh, nỗi muộn phiền của

Yukino lại càng trở nên nghiêm trọng. Khi đứng cùng các bạn thì đầu cô bé
Yukino luôn nhỏ nhắn và quý phái hơn, tay chân mảnh dẻ thon thả hơn,
gương mặt xinh đẹp như được bàn tay ai đó khéo léo tạc thành, đôi mắt hai
mí to với con ngươi đen láy lúc nào cũng long lanh, cặp lông mày mảnh và
dài như dùng bút vẽ. Thái độ bẽn lẽn e dè lại khiến Yukino có nét quyến rũ
khác thường và trở nên nổi bật hẳn. Giống như con thuyền buồm trắng lướt
trên mặt biển xám xịt, trước mắt mọi người Yukino luôn như toả sáng rực rỡ,
mặc dù bản thân cô không hề mong muốn điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.