KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 49

Cô Nga thở dồn dập. Nét sợ hãi vẫn chưa kịp tan. Cô hỏi lớn:

- Anh Nghiêm! Tại sao có trò đùa này?

Tôi ngại ngùng nói:

- Thưa cô, em không hề biết gì về việc này. Có lẽ ai đã vào sớm và làm như
vậy.

Cô Nga lắc đầu:

- Tôi không thể hiểu được các anh chị nghĩ gì. Tôi đã hết lòng vì các anh
chị. Nhưng các anh chị đùa với tôi như đùa với một đứa bé. Có hôm, kẻ nào
rắn mắt đã cột một con cóc vào xe của tôi. Có khi ai đó đã viết bậy bạ lên
yên xe của tôi, rồi có khi lại viết lên bảng. Tôi đã làm ngơ vì nghĩ rằng các
anh chị còn nhỏ. Nhưng hôm nay tôi hết chịu được nữa.

Tôi đứng dậy, nói:

- Thưa Cô, em là trưởng lớp, xin chịu trách nhiệm trước những hành động
ấy. Em không biết ai là thủ phạm để rắn lên ghế của cô. Nhưng em xin thay
mặt cả lớp để xin lỗi cô.

Đôi mắt cô Nga dịu lại nhìn tôi, cô nói:

- Tôi biết anh là một người tốt, đầy thiện chí. Nhưng hôm nay tôi muốn biết
thủ phạm là ai. Nếu không ai thú tội, tôi sẽ không dạy lớp này nữa.

Giọng cô nghe cương quyết. Cả lớp im phăng phắc không một tiếng động.
Bầu không khí trĩu nặng thật khó thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.