KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 6

của tôi, làm một người mới đối với tất cả mọi người. Thế thôi.

Rồi một lát sân trường cũng đã vắng. Ai cũng vào lớp cả rồi. Ông Giám thị
bây giờ đi ra, nói với tôi:

- Lớp Mười một A phải không?

Tôi “dạ” và hơi mỉm cười. Ông Giám thị vẫn không có gì thay đổi, chỉ có
điều hơi đãng trí hơn xưa. Có lẽ công việc quá nhiều làm tâm trí ông bận
rộn. Tôi biết thế nên đã không nhắc gì về mình, đứa học trò cũ của lớp Đệ
Nhị A trường này. Ông vẫn đinh ninh tôi là một người mới. Ông nhìn tôi,
chắc lưỡi, rồi hơi cúi xuống để tôi choàng tay qua cổ ông. Tôi nói nhỏ:

- Xin phép thầy…

- Anh khỏi khách sáo.

Và ông dìu tôi lên cầu thang.

Chiếc cầu thang vẫn không có gì mới lạ. Vẫn những bậc xi-măng láng bóng
vì giầy guốc của học trò. Và tôi nhớ như in, bậc thứ năm có một chỗ mẻ
lớn, mà đã có lần tôi trật chân té ngã. Bây giờ vẫn thế. Chỗ mẻ hình như
lớn hơn. Ở khúc quanh của cầu thang, tôi lại nhìn thấy mấy chữ sơn trên
tường “LỄ PHÉP, SIÊNG NĂNG, GIỮ KỶ LUẬT”. Tôi vui mừng như
đang gặp lại những người bạn cũ. Êm đềm quá, thân ái quá, trường lớp và
đời học sinh! Mười mấy bậc thang hầu như quá dài đối với tôi. Ngày trước
tôi vẫn thường chạy từng hai bậc lên lầu, nhanh vô kể. Bây giờ lại phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.