KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 7

nương vai ông giám thị mà bước. Tiếng nạng gõ trên nền xi-măng nghe khô
khan.

Nhưng rồi cũng đến lớp học của tôi. Tôi muốn dừng lại để thở, để sắp xếp
lại những ý nghĩ. Nhưng ông Giám thị vẫn dìu tôi đi. Ông và tôi đứng lại ở
cửa lớp. Tiếng nạng gỗ chạm nền nhà khiến vài mái đầu ngẩng lên. Đôi
người nữa ngẩng lên. Ông Giám thị dẫn tôi vào lớp, nói như giới thiệu:

- Hôm nay lớp các em có một người bạn mới. Em nào thấy bàn mình còn
chỗ trống thì mời anh ấy vào ngồi chung.

Có vài tiếng lao xao. Có vài tiếng cười khúc khích. Hình như có cả lời bình
phẩm. Tôi đứng yên, không một cảm nghĩ, cho đến lúc vị giáo sư rời bàn
tiến đến gần tôi. Người gỡ cặp kính già ra, nhìn tôi đăm đăm. Tôi bỗng
muốn kêu to lên một tiếng. Nhưng cổ họng như đã nghẹn cứng. Thầy tôi
ngờ ngợ hỏi:

- Anh…, con có phải là Nghiêm đây không?

Cảm xúc như sắp vỡ bờ, tôi cúi đầu đáp:

- Dạ thưa thầy, đúng con là Nghiêm đây thầy ạ.

- Nguyễn…Văn Nghiêm phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.