KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 8

- Dạ.

Tôi ngước lên và thấy mắt thầy tôi long lanh. Thầy ơi! Ngày xưa bao nhiêu
vị quan vinh hiển trở về làng thăm thầy, xuống ngựa ghé nón, vào nhà, rón
rén quỳ bên thầy thi lễ. Con là học trò của thầy, không đi bằng ngựa, không
đội áo mão. Con đi bằng nạng, và đội trên đầu một định mệnh khe khắt.
Con cũng không quỳ được xuống trước mặt thầy. Thầy có nghĩ đó là một sự
thất lễ không? Nhưng thầy đang gượng cười:

- Con đi từ hồi đó tới nay, phải không con?

- Dạ con đi bốn năm, thưa thầy. Bây giờ con giải ngũ rồi.

Thầy nói, giọng xót xa:

- Tội nghiệp con. Thầy vẫn nhắc con hoài. Đâu ngờ con ra thế này…

Rồi thầy quay lại nói với cả lớp:

- Tưởng ai lạ, chứ đây là đàn anh của các con. Anh Nguyễn Văn Nghiêm,
học trò cũ của thầy, đã học tại đây trước các con bốn năm.

Thầy đảo mắt nhìn xuống những hàng ghế, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.