KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 77

- Tôi ngồi sau lưng Phát, biết hết rồi!

Phát im lặng , bối rối. Tôi như nổi điên, chồm đến nắm lấy cổ áo Phát:

- Đồng mất xe, Phát có biết không?

- Em… em không biết.

- Nói láo! Phát phải biết.

- Anh làm gì vậy?

Phát hét to khiến tôi giật mình buông hắn ra. Lần đầu tiên Phát la lớn khác
thường, cũng như lần đầu tiên tôi giận dữ. Tôi như bàng hoàng, trở lại bình
tĩnh và tôi thấy tôi vô lý. Có bằng cớ nào để tôi buộc tội Phát đâu? Chỉ có
câu nói của Phát hôm nọ “Em định bán xe” mà tôi nghi cho hắn ăn cắp xe
của Đồng để bán thế cho xe của hắn. Phát bực tức bỏ đi. Còn tôi ôm đầu
nghe trí óc quay cuồng. Hôm qua Đồng đã chịu đựng hết giờ học, lúc tan
trường Đồng khóc nức nở. Tôi nghe lòng đau như cắt. Sáng nay Đồng nghỉ
học. Chiếc xe đa dụng của Đồng đã không còn. Tôi ném sự phẫn uất vào
Phát. Tôi muốn nói với hắn rằng: giàu như hắn, có mất mười chiếc xe ba
hắn vẫn mua lại được như thường; còn như Đồng, mất chiếc xe là mất cả
đôi chân, mất chiếc xe là thấy cả tương lai tối lại. Đúng như thế!


***

Em của Đồng, một đám năm đứa, đứng lố nhố trước nhà, nhìn tôi lạ lùng.
Đứa em gái của Đồng, trạc mười lăm tuổi, đang sắp một lô khoai ra rổ. Nó
ngước lên ngó tôi bằng đôi mắt buồn thiu, hơi ngạc nhiên nhưng bình thản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.