KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 86

trắng mở ngỏ. Vắng Đồng, tôi thấy sự học là một cái gì đó khó nuốt. Tôi
hết có ai để bàn nhau về một bài toán, đố nhau cỏ cây hoa lá, định lý, định
đề…
Bây giờ tôi nhận thấy rằng sở dĩ tôi thích học là vì tôi có bạn. Đi học mà
thiếu bạn thì kể như một sự mất mát. Tôi nghĩ không biết giờ này Đồng
đang làm gì? Nấu bắp, khoai cho em mang đi bán, đi lang thang tìm một
việc làm mới, hay là đang phụ trộn hồ, khiêng gạch ở một công trường
nào? Những ý tưởng so sánh người này với kẻ kia, cảnh này với cảnh nọ
làm cho tôi cảm thấy đầu nặng trĩu. Tôi muốn thốt lên những lời phẫn nộ.

***


Bài toán dễ, nhưng hình như Thi không nhớ kỹ giáo khoa nên lúng túng.
Thi đứng lặng trước bảng đen có đến năm phút mà chưa chứng minh được
hai đường thẳng trực giao. Tôi đã làm xong bài toán ra giấy nháp, nhìn lên
bảng và sốt ruột. Tôi không tin rằng Thi dễ đầu hàng bài toán căn bản như
vậy. Tôi nhớ lại hôm nọ Đồng không thuộc bài “Cảnh già” của Nguyễn
Khuyến là vì Đồng có một nỗi băn khoăn làm bận trí. Một người bình
thường nào cũng vậy.

Thi có vẻ ngượng. Mà thầy Chung cũng đang sốt ruột. Có lẽ ông đang hối
hận đã gọi Thi lên làm toán trên bảng để cho Thi phải bí như vậy. Ông hỏi:

- Này, nghĩ ra chưa?

Thi ngại ngùng lắc đầu. Thầy Chung bảo:

- Thôi, cho về chỗ. Tôi mời… anh Long.

Thi bước xuống bục, mặt buồn thiu. Thầy Chung nói thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.