KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 96

Người nam sinh đi xuống thang lầu. Mọi người đã lần lượt về hết. Tôi nghe
lòng chùng xuống, buồn lạ lùng.

Có tiếng chân đi lên thang lầu. Tôi bỗng hành động như một phản xạ, đứng
nép vào một góc tường. Người đi lên không nhìn thấy tôi, vì xem ra dáng
điệu có vẻ hăm hở lắm. Hắn là Đĩnh. Tôi hơi ngạc nhiên. Đĩnh trở lại lớp
làm gì? Chắc hắn bỏ quên một cây bút, một quyển vở? Nhưng một phút
sau, tôi lại thêm một điều ngạc nhiên nữa. Vì không phải chỉ có Đĩnh. Mà
trong lớp còn có một ai nữa. Tôi nghe loáng thoáng tiếng Đĩnh nói chuyện
với người đó. Một giọng nói con gái. Tôi nghe có tiếng cười của Đĩnh. Rồi
Đĩnh đi ra cửa lớp, nói lớn:

- Chị không tin tôi sao? Quyển sách dịch của chị ở trong lớp học cuối
dãy.

Thi xuất hiện, nói giọng hoảng hốt:

- Ồ, cặp của tôi để trong lớp, sách của tôi chỉ có thể rơi trong lớp. Tôi
chưa bao giờ bén mảng đến cái phòng đó.

Tôi nép người sát vào tường hơn. Ở khúc quanh kia Đĩnh vẫn thản nhiên
nói với Thi:

- Nhưng sự thật là ở trong ấy mà.

- Sao anh biết?

- Tôi giấu.

Thi tức giận:

- Anh thừa lúc tôi đi lấy sổ điểm, giấu sách của tôi phải không? Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.