KHÚC LY BIỆT 2 - Trang 131

Anh ta kể câu chuyện của mình với một giọng bình thản lạnh lùng :

"Chắc chắn sếp cũng biết tôi bị phán tội cướp của nên mới phải vào đây. Có
một con đàn bà, nó nợ tôi rất nhiều tiền. Lúc tôi gặp nó để đòi tiền nợ thì đã
dùng dao. Cũng bởi không có bất cứ thứ gì chứng minh cho món nợ trước
đó nên tôi mới phải chịu tội nặng như vậy".

Truyện này thì Trương Hải Phong tất nhiên biết, anh ta thầm nghĩ chắc

do tên tiểu tử này bị oan nên mới có thái độ như vậy. Nhưng giờ nói ra
những điều này thì có tác dụng gì đâu? Đã đến nơi này thì phải chấp nhận
số phận, tập sống thích nghi với môi trường ở đây mới là con đường đúng
đắn nhất. Vừa nghĩ, Trương Hải Phong vừa không rời mắt khỏi gương mặt
Hàng Văn Trị, anh ta nghi ngờ đối phương có lẽ do phải chịu áp lực tâm lý
quá lớn nên não có chút vấn đề.

Nhưng, rõ ràng là Hàng Văn Trị có suy nghĩ khác. Anh ta bỗng cười

rồi nói : " Nếu có một ngày con đàn bà đó thừa nhận nó từng nợ tiền tôi, thì
tội danh của tôi sẽ không được thành lập phải không?"

Trương Hải Phong cuối cùng cũng nghe ra chút ý tứ của anh ta, liền

đoán: "Cô ta hối hận rồi à?"

Hàng Văn Trị đẩy kính lên nói tiếp : "Sếp nghĩ vẫn còn đơn giản đôi

chút. Thực tế là tôi đã khống chế nó, tôi để nó báo cảnh sát nhằm dụ cảnh
sát tới bắt tôi. Tương tự, nếu tôi để nó phản cung thì nó sẽ làm theo, sau đó
tôi hoàn toàn có thể rời khỏi nơi này được".

Đối phương càng nói rõ thì Trương Hải Phong càng cảm thấy hồ đồ.

Trong đầu anh ta chỉ thấy một mớ hỗn độn, như bị mây đen bao phủ vậy.

Trong khi đó, Hàng Văn Trị vẫn không ngừng lời : "Cho nên, anh

không trị nổi tôi, cũng giống như không trị nổi Đỗ Minh Cường vậy ".

Tạm thời Trương Hải Phong chỉ có thể rút ra một kết luận, anh ta nói :

"Các người cố tình tạo án giả à?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.