KHÚC QUANH CỦA DÒNG SÔNG - Trang 156

Từ điều Indar nói tôi đoán rằng Raymond và Yvette hẳn phải cứng tuổi

rồi. Nhưng cô – mặc đồ chùng màu trắng với chất liệu gìđó rất óng ánh –
tới gặp chúng tôi sau khi người hầu mặc đồ trắng để chúng tôi lại, rất trẻ,
chừng mới sắp sang độ tuổi ba mươi, ngang tuổi tôi. Đó là sự ngạc nhiên
thứ nhất. Điều thứ hai là cô để chân trần, chân trắng và đẹp nuột nà. Tôi
nhìn chân cô trước khi nhìn mặt và áo cô, bằng lụa đen, thêu xung quanh
cái cổ cắt sâu – những thứ đồ rất đắt, không thuộc về những thứ bạn có thể
kiếm được tại thị trấn.

Indar nói "Quý bà đáng yêu đây là chủ nhà của chúng ta. Tên quý bà

là Yvette".

Anh cúi người về phía trước và làm ra vẻ định ôm chầm lấy cô. Đó là

một trò đóng kịch. Cô cũng điệu đà cong lưng để đón cái ôm hôn, nhưng
má anh chỉ phớt nhẹ má cô, và anh không hề chạm vào ngực cô, và những
ngón tay anh dừng lại trên lưng cô, trên chiếc áo lụa đen.

Đó là một ngôi nhà của Khu, giống nhà của Indar. Nhưng toàn bộ đồ

đạc đã được dọn khỏi phòng khách và đã được thay thế bằng những tấm
nệm và gối ôm cùng đệm châu Phi. Hai trong số ba ngọn đèn đọc sách đã
được để xuống sàn nhà, nên nhiều phần trong phòng chìm trong bóng tối.

Yvette nói về các thứ đồ gỗ, "Tổng thống có ý tưởng khá kỳ quặc về

nhu cầu của người châu Âu, tôi đã quẳng tất cả đống đồ nhung vào một
phòng ngủ rồi".

Nhớ lại điều Indar đã nói với tôi, tôi không nhận ra sự mỉa mai trong

giọng nói của cô, và cảm thấy cô nói điều đó với sự ưu tiên, sự ưu tiên của
một người gần gũi với Tổng thống .

Một số người đã có ở đó. Indar đi theo Yvette vào sâu hơn trong

phòng, và tôi đi theo Indar.

Indar nói "Thế còn Raymond ra sao rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.