KHÚC QUANH CỦA DÒNG SÔNG - Trang 158

nhìn thấy trong sự tranh tối tranh sáng này. Tôi muốn được chìm vào sự
ngọt ngào, tôi không muốn một điều gì làm hỏng đi tâm trạng lúc này.

Và tâm trạng ngày càng ngọt ngào hơn. Âm nhac đã hết, và căn phòng

với ánh sáng tuyệt vời, những vòng sáng mờ mờ chiếu rọi lên trần nhà từ
những ngọn đèn của sàn nhà, mọi người ngưng nhảy. Điều sau đó đến
thẳng trái tim tôi – những giai điệu guitar, một bài hát buồn, một cô gái
người Mỹ hát "Barbara Allen".

Ôi cái giọng hát đó! Nó không cần âm nhạc, cũng chẳng cần lời.

Chính bản thân nó dã được tạo ra cho giai điệu, bởi chính nó đã tạo ra toàn
bộ thế giới cảm giác. Đó là điều mà những người ở chỗ tôi tìm kiếm cho
âm nhạc và tiếng hát: cảm giác. Điều đó đã làm cho chúng tôi hét lên "Wa-
wa! Hoan hô!" và vứt tiền cùng vàng theo gót người ca sĩ. Nghe giọng hát
này, tôi cảm nhận được phần sâu kín nhất của tôi đang thức dậy, phần biết
đến mất mát, nhớ nhà, buồn thương, và kéo dài cho tình yêu. Và trong
giọng hát đó có lời hứa về một sự bừng nở cho bất kỳ ai nghe nó.

Tôi nói với Indar "Ca sĩ nào thế?"

Anh nói "Joan Baez. Cô ấy rất nổi tiếng ở Mỹ".

"Và là triệu phú đấy" Yvette nói.

Tôi bắt đầu nhận ra sự mỉa mai của cô. Nó làm cô có vẻ như đang nói

về cái gì đó mà cô đã nói rất it – và dùsao cô cũng chơi trò tại nhà cô. Cô
mỉm cười với tôimùi có thể là mỉm cười vì điều cô vừa nói, hoặc có thể là
mỉm cười vì tôi là bạn của Indar, hoặc là cười vì cô tin nó đã trở thành
chính cô.

Chân trái cô gập lên, chân phải để nằm trên nệm mà cô đang ngồi, cho

nên hông phải của cô gần như nằm trên mắt cá chân trái. Đôi bàn chân thật
đẹp, và màu trắng của chúng thật tuyệt tương phản với màu áo chùng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.