"Ông ta nói 'Các anh sống sung sướng ở châu Phi. Bây giờ thật khó
cho các anh trở lại. Nhưng anh phải làm rất nhiều việc với người địa
phương.'
"Đó là điều ông ta đã nói. Nhưng tôi không nói với anh điều ông ta
thực sự nói chính là đạo đức và sự may đời của ông ta. Với ông ta sự thuần
khiết của đẳng cấp, cưới xin sắp xếp, ăn chay đúng đắn, là những điều bất
khả xâm phạm. Mọi người khác đều đã bước chân lên sự nhơ bẩn, và phải
trả giá. Cũng giống như thông điệp của những bức ảnh của Gandhi và
Nehru tại căn phòng bên ngoài.
"Ông ta nói 'Nếu anh trở thành công dân Ấn độ, sẽ có những kiểm tra
nhất định. Chúng tôi đã sắp xếp để chúng được thực hiện tại một trong
những trường đại học ở đây. Ông Verma có thể nói với anh. Nhẽ ra ông ấy
không nên gửi anh đến chỗ tôi mới phải'.
"Ông ta bấm một cái chuông trên bàn. Cửa mở, và người thư ký gù
lưng đưa vào một người cao gầy, với đôi mắt sáng, lo lắng và một vẻ khúm
núm bợ đỡ. Người mới đến cầm một cái cặp nghệ sĩ, và ông ta có một chiếc
khăn quàng cổ dài, màu xanh lá cây quấn lấy cổ, dù trời khá ấm áp. Không
để ý đến tôi, mắt chỉ chăm chăm vào người da đen, ông ta mở chiếc cặp và
bắt đầu lấy ra những bức tranh. Ông ta cầm từng chiếc một đặt trước ngực,
chìa về phía người da đen một nụ cười thường trực mở rộng lo lắng, rồi
nhìn xuống cái ông ta đang trưng ra, để với cái đầu cúi xuống những bức
tranh của mình, và với sự khúm núm đã có ở đó, trông ông ta giống như
một người đang ăn năn hối cải, đang trình bày tội lỗi với những người
khác. Người da đen không nhìn người nghệ sĩ, chỉ nhìn các bức tranh.
Chúng vẽ những ngôi đền và những người phụ nữ hớn hở đang uống trà –
có thể là một cách giới thiệu về nước Ân độ mới.
"Tôi đã bị xua đuổi. Người thư ký gù lưng, căng cứng trên chiếc máy
chữ cũ, to, nhưng không gõ, những ngón tay xương xẩu như những con tôm