KHỦNG BỐ CỐ SỰ CHN - Trang 136

Nhưng làm người không thể quá tỏa sáng, Liêu Bích Chi xòe cây quạt

nhỏ đàn hương, che miệng nở nụ cười: "Chủ tiệm Đông ông cũng đừng nói
vậy, vị kia nhà tôi ấy à.......Cũng chỉ dựa vào vận khí thôi."

Chủ tiệm Đông chép miệng, bỗng dưng cười như con chuột vậy, chậm

rãi đến gần, thấp giọng nói: "Quân thái thái, tôi có chuyện cần cầu bà."
Trong lòng Liêu Bích Chi chợt động, "Ồ" một tiếng, hỏi: "Chuyện gì?"

Chủ tiệm Đông bỗng dưng có chút ngượng ngùng, thở dài một hơi, vẻ

mặt có chút khó xử: "Việc kia, chính là con trai nhà tôi, anh trai Hiểu Đồng,
Hiểu Uẩn, đứa nhỏ này năm nay mới tốt nghiệp đại học, muốn tìm một
chân chạy vặt...... Bà nói....... Bà có thể nói một chút cho con tôi làm thủ hạ
chạy vặt cho Quân tiên sinh được không?"

Hóa ra là loại ý định này, trong lòng Liêu Bích Chi cảm thấy trơ tráo,

nhưng vẫn giả vờ vô cùng khách khí, mắt tùy ý quét qua quét lại vừa định
nói vài lời từ chối, lời đã đến bên miệng lại nhìn thấy bàn tràng điểm đặt
trong góc.

Bàn trang điểm vô cùng xinh đẹp, chế từ gỗ lim, từ đằng xa nhìn giống

như một tòa kiến trúc cỡ nhỏ, đình đài lầu các đầy đủ mọi thứ, gạch vàng
ngói xanh, cửa chính là một mặt gương đồng, Liêu Bích Chi giống như bị
ma ám đứng dậy, hơi bước về phía trước đến gần, phát hiện vóc dáng và
khuôn mặt mình cũng không bị biến dạng, không nhịn được hiếu kỳ hỏi:
"Ông chủ, đến đây đã lâu, nhưng tôi không phát hiện thứ này, đây là......."

Chủ tiệm Đông cười, khom người sang nói: "Đây à...... Là của hồi môn

của vợ tôi, cô ấy cũng không thích lắm, vẫn đặt ở kho hàng đã nhiều năm,
tháng trước tôi nhìn thấy nó rất phù hợp, cho nên chuyển ra đây."

Liêu Bích Chi à một tiếng thật dài, chậm rãi lấy tay vuốt ve mặt ngoài

của bàn trang điểm, nó thật sự quá xinh đẹp, xinh đẹp khiến người ta mê
muội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.